Mộ Nhung Trưng ngẩn ra một chút.
"Tư Tiểu Hy mắc bệnh nan y?"
"Đúng!"
"Sống không qua nổi mùa đông năm nay?"
"Đúng."
"Bệnh gì?"
"Nói không rõ được. Theo lý đã chết sớm rồi, tới bây giờ vẫn sống cũng là kỳ tích. Cũng không biết Tư Tiểu Bắc đang dùng cái gì kéo lại mạng của cô bé."
Nói rồi, cô sâu kín thở dài, không hiểu sao có chút thương cảm.
Mộ Nhung Trưng trầm mặc một lúc, nghĩ tới tiểu quỷ mềm mại kia phúc lại mỏng như thế, trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, cuối cùng lại vẫn nói một câu như vậy: "Dù như thế, cũng không thể nói rõ cái gì."
"Máu lạnh."
Úy Ương trừng hắn một cái, muốn đi.
"Quay lại."
"Không quay."
Ài, cô gái nhỏ này lá gan càng ngày càng lớn rồi.
"Đi đâu?"
"Tìm Bé Ngoan chơi."
"Không cho." Hắn tức đến nghiến răng, bước mấy bước tới ép cô sát vào tường, vẻ mặt hận luyện sắt không thành thép: "Anh là muốn tốt cho em."
Phó quan Trương thức thời vội lui ra.
Người tốt người xấu, em phân biệt rõ ràng được.
Cô rất muốn quật cường mà đẩy lại, nhưng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô lập tức cười hớn hở: "Vâng vâng vâng, Tứ thiếu nói đều đúng cả."
Phần giả dối này, Mộ Nhung Trưng đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, người phụ nữ nhỏ giảo hoạt này, lại muốn lừa dối người rồi, "Tứ thiếu" hai cái từ này phun ra mùi vị trào phúng mười phần.
Đang lúc hai người giằng co, ngoài cửa có người ấn chuông, phó quan Trương đi mở cửa, đi rồi quay lại, bẩm báo: "Tứ thiếu, là trưởng đoàn Mạnh.. Tôi cho người vào nhé?"
Mộ Nhung Trưng lúc này mới buông Úy Ương ra, nhàn nhạt nói: "Trước vào phòng đợi. Anh có chính sự phải làm!"
Úy Ương lạnh mặt, không nói hai lời, quay đầu liền đi.
Tính khí này, thật đúng là càng ngày càng lớn rồi đây!
Mộ Nhung Trưng âm thầm hít một hơi, bỗng nhiên cảm thấy, chiều cô, thực sự là một loại khiêu khích quyền uy với bản thân, nha đầu này tuyệt đối có tiềm chất chọc hắn tức phát điên.
Hắn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, sau đó quay đầu nói: "Mời vào đi.."
Không lâu sau, đoàn trưởng Mạnh Lương mặc một thân thường phục đi vào, lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng, nói: "Doanh trưởng Mộ, ta đây là tới thông báo công việc.. Không làm phiền tới anh chứ.."
*
Úy Ương ngã trên giường, đột nhiên phát hiện bản thân vừa nãy hình như thái độ với Mộ Nhung Trưng, a, biết hắn thích cô, lá gan của cô to lên không ít rồi.
Nói đến, cô cũng không phải cố ý đối nghịch với hắn, chỉ là có chút tức giận hắn luôn dùng loại ngữ khí mệnh lệnh với cô.
Kiếp trước, cô chịu đủ rồi, loại cách thức nói chuyện khẩu lệnh này của hắn, bây giờ vừa nghe thấy loại ngữ khí này, trong lòng liền đặc biệt phản cảm, thực tế, trong lòng cô biết hắn là muốn tốt cho cô, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy Tư Tiểu Bắc với Tư Tiểu Hy trên người họ có tín hiệu nguy hiểm, mặc dù bọn họ đích thực rất huyền bí.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, cô thế mà lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, trời đã tối, trong phòng có ánh đèn sáng, bên tai có tiếng lật sách soàn soạt.
Cô nghe một lúc, quay đầu lại, là Mộ Nhung Trưng lật sách, sắc mặt đã bình tĩnh không gợn sóng-----Cô vừa động, ánh mắt hắn liền nhìn lại, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn mở miệng: "Tỉnh rồi à?"
Úy Ương nhìn hắn một lúc, trong đầu quay cuồng rất nhiều hình ảnh, nhớ tới lúc trước bọn họ vẫn đang cãi nhau cơ mà..
"Quay đầu lại đây."
Nha đầu này tức giận lâu như vậy?
Vẫn còn tức giận?
Úy Ương ngồi dậy, nhìn hắn: "Làm gì?"
"Có một chuyện, có phải em quên giải thích rồi không?"
Hắn híp mắt nói, ánh mắt thâm sâu.
"Chuyện gì?"
Thực ra trong lòng cô rất rõ, người đàn ông này đang nói cái gì.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Hắn áp sát nhìn chằm chằm.
"Thật không biết mà. Ai nha.. Đau.."
Tên hỗn đản này, một tay xách cô xuống, lật người liền đè trên người cô, sau đó liền nhéo tai cô.
"Nói, sao em biết thân phận của anh?"
Cuối cùng hắn cũng nhắc tới chuyện này rồi.
Vốn dĩ, cô còn đang hy vọng hắn có thể quên rồi cơ!
Kết quả, ài..
"Đau nha đau nha, anh bỏ tay ra trước.."
"Nói trước."
"Buổi tối tự anh nói mơ."
Đúng, cô chính là ăn vạ hắn như vậy đấy.
Mộ Nhung Trưng hừ một tiếng, tăng lực tay, "Không thể nào. Anh trải qua huấn luyện đặc biệt. Không thể nào nói mơ được."
"Này không nhất định. Ya, đau đau đau, thật sự đau.."
Úy Ương thật