Đúng, cô rất ngốc, đến nhảy cũng không biết, thật sự ngốc vào đến nhà.
Vốn dĩ, hắn muốn chê cô một câu, trong đầu lại nhớ tới lời nói dì luôn treo trên miệng: "Phụ nữ là lấy để dỗ dành" ----------Lúc cậu với dì ở chung, cậu vĩnh viễn dỗ dành dì nhỏ trong lòng bàn tay, cho nên, dì nhỏ ở trước mặt cậu luôn là mặt mày hớn hở.
Hắn đột nhiên cảm thấy, dỗ dành phụ nữ, nhìn cô ấy cười; So với mắng, nhìn cô ấy mếu máo, cái trước càng khiến trái tim cơ thể vui sướng hơn.
Đương nhiên, tiền đề là, người này là Tiểu Uyên Ương.
Mấu chốt là, hoàn cảnh xuất thân cô không tốt, không biết nhảy là bình thường, am hiểu việc này mới quỷ dị ấy!
"Qua đây, anh dạy em."
Cùng một câu nói, một chút ôn nhu, với một chút thô bạo, hiệu quả tuyệt đối hoàn toàn bất đồng. Hắn không muốn trong đầu cô lưu giữ ấn tượng xấu.
Ngay sau đó, cô trượt vào lòng hắn.
Mềm mại ôm trọn, trong buổi tối ánh lửa lay động, tất cả trở thành hương thơm say lòng người.
Cô cười đến hân hoan, bởi vì hắn tới, đáy mắt lại toát ra vài tia mới lạ.
"Anh cũng biết khiêu vũ?"
Dù sao, cô chưa từng thấy hắn nhảy, người này, kiếp trước nghiêm khắc cẩn trọng khiến người cảm thấy hắn không phải là người.
"Không có cái gì anh không biết cả."
Hắn nói thực, chỉ là lúc lời nói buộc miệng thốt ra có vẻ có chút lệch lạc.
Úy Ương tròng mắt vừa chuyển, bắt đầu đào hố: "Ài, lời không thể nói phét, sẽ hỏng bét đó."
"Anh không nói phét."
"Vậy anh có thể sinh một đứa trẻ cho em xem xem không? Nhất định phải từ trong bụng anh sinh ra ấy.."
"..."
"Ha ha ha.."
Cô cười đến mất hết hình tượng, nụ cười kia làm càn dứt khoát như vậy, tựa trân châu trên bàn ngọc, êm tai vô cùng.
Nhưng hắn một chút cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cô ở trước mắt mình toát ra tràn đầy sự linh động cùng yêu kiều, mười sáu tuổi thời kỳ hoa nở nên có, chỉ thuộc về cô.
"Nghịch ngợm!"
Ngữ khí kia tuyệt đối là yêu chiều.
"Là anh tự mình nói ra lời quá vẹn toàn."
"Rốt cuộc có nhảy hay không?"
"Nhảy."
"Vậy nhảy cho tốt."
"Vâng vâng vâng."
"Ài, dẫm vào chân anh rồi.. Đi theo mệnh lệnh của anh.."
"Ồ.."
Bóng đêm, bởi vì lửa trại mà trở nên lãng mạn, bởi vì tiếng hát mà trở nên hân hoan, bởi vì bước nhảy mà sức sống tỏa bốn phía, cũng bởi vì sự đối đãi ôn nhu của người, mà trở nên ấm áp..
Úy Ương kinh ngạc phát hiện người đàn ông này thật sự nhảy rất giỏi.
"Em vốn tưởng rằng anh kiểu người đàn ông như khối băng, khẳng định không biết khiêu vũ.. Ai, anh không phải nói luôn ở trong quân doanh sao, khiêu vũ này là học ở đâu thế? Còn có, cùng ai học? Anh nói anh không có bạn gái, vậy anh không phải là ôm một người đàn ông học đấy chứ.."
Cô tò mò hỏi.
"Em không phải là ghen đấy chứ!"
Hắn liếc cô một cái.
"Sao có thể!" sau khi hét ra lại thấy không ổn, vội vàng thêm một câu: "Nếu ghen cũng sẽ không ghen những chuyện trước kia của anh! Nếu không cho rằng tính khí em nhỏ nhen!"
"Dì nhỏ anh dạy."
"Ồ, lúc học xong có từng nhảy với người phụ nữ nào khác không?"
"Không."
"Thế sao anh nhảy giỏi như thế?"
"Gen anh tốt, học gì cũng một lần là không quên, không cần dạy lần thứ ba.."
He he, người đàn ông này, thật là thật là.. Không thể khen, vừa khen cái đuôi liền có thể vểnh lên trời.
Thôi vậy thôi vậy, nhìn đến hôm nay chơi thật sảng khoái, không tính toán với hắn.
Nghĩ cô kiếp trước đến kiếp này, chưa từng chơi sảng khoái như vậy bao giờ, càng không nghĩ tới, bản thân sẽ cùng con sói này ở chung hòa hợp như vậy, hài hòa đến muốn cô quên đi những ân oán giữa bọn họ----Được thôi, đem cảm xúc kiếp trước áp đặt lên người kiếp này đó là không nên.
Sau này cô sẽ không dùng ký ức trước kia tới nhận định hắn nữa.
Dù sao, hắn hiện tại, là một người đàn ông hoàn toàn mới.
*
Lục Kinh Niên với phó quan Trương ngồi trên bãi cát bên cạnh, nhìn Tứ thiếu giống như người đàn ông bình thường hòa nhập với hàng ngũ người bình thường, cũng cùng người phụ nữ của mình khiêu vũ; Cũng buông xuống lạnh nhạt, cả buổi tối, ánh mắt chỉ vây quanh người phụ nữ kia--------Cảm xúc của hắn, đang thầm vì người phụ nữ này mà chuyển biến.
"Đầu Gỗ bị nha đầu này mê hoặc đầu óc mê loạn rồi." Lục Kinh Niên nhìn giữa hàng lông mày hiện lên vài tia ưu tư, "Cái này với Đầu Gỗ mà nói, không phải chuyện tốt."
Phó quan Trương trầm mặc.
Bọn họ đều biết hôn sự của Tứ Thiếu là việc liên quan đến tương lai hắn.
Vị trước mắt này, nếu chỉ là chơi bời thì không sao, chính là sợ Tứ Thiếu chơi thật ấy.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, Tứ Thiếu không phải là một người thích