Hai tay Úy Ương nắm chặt váy trên người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị hắn chiếm tiện nghi.
Đây là lần thứ hai hôm nay hắn hôn cô rồi.
Một cái hôn, bầu không khí liền trở nên có chút ái muội sinh hương.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy ngây ngốc nhìn.
"Sao đang giáo huấn lại hôn em rồi?"
Cô cắn môi khẽ hỏi.
"Em không phải nói anh bắt nạt em sao? Vậy anh liền bắt nạt em thật tốt, đỡ phải gánh chịu tiếng oan."
Nhìn dáng vẻ này, hắn là không tính truy cứu nữa.
Cô bất giác âm thầm cười, hóa ra người này cũng sẽ bị nữ sắc mê hoặc tâm trí.
Rất tốt rất tốt.
Sau này nếu không đối phó được hắn, hay là có thể lấy sắc mê hoặc hắn.
Ách, từ từ.
Cô đang nghĩ cái gì thế?
Lấy sắc mê hoặc hắn?
Không được, thế cô lỗ to mất.
"Cười vui vẻ như thế, đây là thích anh bắt nạt em à?"
Mộ Nhung Trưng véo mặt cô, ngửi mùi hương ẩn ẩn trên người cô, trong lòng thầm than: Hương ôn nhu, quả nhiên là mộ anh hùng. Hắn gặp được cô, trở thành bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.
"Anh vừa nãy nhéo đau em rồi. Sau này, anh có thể đừng có động một tý liền nhéo em."
Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Em ngoan ngoãn, sao anh nhéo em?"
"Ài, anh rốt cuộc là muốn một món đồ chơi nghe lời, hay là một người tư tưởng độc lập?"
Cô chọc ngực hắn, hung hăng mà muốn chọc hắn đau.
"..."
"Em là người có máu có thịt, có cách nghĩ của bản thân, anh cứ nhất quyết bảo em chuyện gì cũng nghe anh, thế anh hẳn là đi mua một người máy, chỉ cần thiết lập một trình tự nó liền cái gì cũng nghe anh hết. Em ấy à, là một người sống sờ sờ, là người thì sẽ có suy nghĩ của bản thân, anh có thể đừng chuyện gì cũng miễn cưỡng em được không?"
Người máy?
Thiết lập trình tự?
Hiện giờ có loại đồ vật này?
Hắn hoang mang một chút, ngay sau đó liền đem cách nghĩ này dứt bỏ, cũng không bởi vì cô chống đối mà tức giận, chỉ lẳng lặng hỏi: "Chẳng sợ cách nghĩ của em có thể đưa tới phiền phức?"
"Đúng."
Gật đầu không hề chần chờ.
"Cái gọi là ngã một lần khôn hơn một lần. Đời người phải chính mình từ từ va chạm mới có thể có kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm, mặc kệ là đọc sách, hay là sinh hoạt, mọi thứ đều là tự bản thân tới, nửa điểm cũng không thể mượn danh nghĩa người khác được, không phải sao? Cũng giống một người trụ cột trong nhà, rõ ràng mọi chuyện đều là vì con cái tính toán cả, nhưng một mặt che chở, đứa trẻ ngược lại không lớn, chỉ có bản thân nghiêng ngả tranh chấp với cuộc đời, mới có thể đủ tài phú. Mà anh hiện tại liền giống gia trưởng chuyên chế kia, anh đang bóp chết sự trưởng thành của em.."
Không thể không nói, cô của hiện tại, tư tưởng càng ngày càng có chiều sâu.
Mộ Nhung Trưng phản bác không được, nhân sinh hậu thế, cái loại kinh nghiệm sinh sống này phải dựa vào chính bản thân chậm rãi tích lũy.
"Cho nên, anh đang tốn công vô ích?"
"Em không phải kẻ ngu ngốc, nhân sinh tốt xấu, em tự mình sẽ đi phân biệt rõ."
"Biết rồi."
"Nói như vậy, em có thể giữ lại Bé Ngoan rồi?"
"Không cho."
Hắn lật sang một bên, xuống giường, chỉnh lại quần áo.
"Vì sao?"
Cô theo xuống giường.
"Không vì sao cả!"
"Anh lại ngang ngược vô lý."
"Đó là nhà của anh, anh làm chủ."
"..."
Cùng với người dã man thật sự nói không thông được.
"Nhưng em đã đồng ý làm mẹ nhỏ của cô bé rồi!"
Hắn quay đầu, trên gương mặt lạnh lùng toàn là sắc mặt cổ quái, "Em làm mẹ nhỏ cô bé? Em xác định lúc bảy tám tuổi có thể sinh con được rồi?"
"Cha mẹ cô bé đều chết rồi, bản thân cũng sống không được lâu nữa, giả vờ một chút không được sao? Mộ Nhung Trưng, anh có thể đừng chết não như thế?"
Vừa nghe đứa trẻ kia không có cha mẹ, Mộ Nhung Trưng lại trầm mặc: Đích thực có chút đáng thương.
"Đi thôi, hiện tại là bảy giờ tối, buổi tối tòa Hải Thiên Thịnh có hội đốt lửa trại, bây giờ đã bắt đầu rồi, đi ăn chút gì thôi!"
"Ồ!"
Hắn đây là đồng ý cho cô làm mẹ nhỏ của Bé Ngoan rồi?
Ài, không hỏi nữa, kệ hắn.
Úy Ương chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn, không trang điểm, cô của lúc này, vừa đúng thanh xuân, không thoa phấn trang điểm cũng đẹp nhất.
Mộ Nhung Trưng đi theo vào, ở trước cửa, yên lặng nhìn cô rửa mặt, chải