Toi rồi!
Mấy lời này sao đã truyền tới tai hắn rồi?
Mấy tên phỉ tặc kia cũng quá bát quái đi, lại còn khua môi múa mép nữa?
Tâm tư Úy Ương xoay chuyển, nỗ lực nói giảm nói tránh, "Ách, nếu em không nói như thế, hắn sẽ hành hạ em đến chết. Tên đó xấu xa chuyện gì cũng có thể làm ra được, trong tình cảnh như thế, em đương nhiên phải hùa theo cái tâm lý biến thái đó chứ, cái này gọi là mưu cầu tự vệ.. Sao em có thể giết anh được, anh đừng nghĩ lung tung, hoàn toàn không có chuyện đó đâu.."
Mộ Nhung Trưng nhìn chằm chằm cô, sao có thể không nhìn ra cô đang lẩn tránh, hơi tựa tiếu phi tiếu.
"Anh.. cười cái gì?"
Úy Ương thề, đây là nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy nhất mà cô từng gặp, thà rằng không cười còn hơn ấy..
"Em không trả lời đúng trọng tâm."
"..."
"Trọng điểm của anh ở đây là, em nắm được cái bí mật gì của anh thế?"
"Không có đâu!"
Cô bắt đầu quỵt nợ.
Không đúng, đây không phải là quỵt nợ, là cầu thị thực sự.
Sao cô có thể tóm được bí mật của hắn chứ.
"Đúng không?"
Hắn lành lạnh cười.
"Đúng mà!"
"Được, vậy em nói cho anh nghe xem, sao em biết được là anh triệt phá hang ổ của bọn chế thuốc phiện Lạng Sơn?"
Ai zô ây, quả nhiên lại bị hắn vòng đến cái đề tài mẫn cảm này rồi.
Đúng vậy, cô sao biết được chứ?
Tuy rằng tất cả người Nam Giang đều biết hang ổ chế thuốc phiện bị tiêu diệt rồi, nhưng người dân bình thường lại không biết vị quan chỉ huy kia là ai, mà cô cũng là vì điểm này mới khiến Tuân Luân tin trên tay cô có thể có chứng cứ vận chuyển kho tiền của Mộ Nhung Trưng.
"Em.."
"Đừng nói với anh đây lại là anh trong lúc nói mớ nói với em đấy nhé."
"..."
Chiêu này khẳng định không thể dùng nữa rồi.
Nhưng cô nên làm thế nào giải thích đây?
Tròng mắt cô chuyển động nhanh như chớp, có rồi, tiếp tục bịa:
"Em đoán đó, đúng, chính là đoán, tên Tuân Luân đó là tội phạm truy nã, ảnh của hắn dán khắp nơi ai mà không biết, em vừa nhìn là nhận ra rồi, tuy rằng hắn có râu trên mặt.
" Sau đó em đoán, em với tên này lại không có ân oán gì, hắn ra tay với em chỉ có một khả năng, đại khái là nhìn thấy em ở cùng anh, vì báo thù rửa hận liền bắt cóc em.
"Cho nên em đoán anh chính là kẻ thù khiến hắn trở thành con chuột đầu đường xó chợ, cũng chính là anh hùng quốc dân triệt phá hang ổ bọn buôn thuốc phiện này.
" Trên cơ sở này, vì để lấy được lòng tin của hắn, em liền bịa ra một đống lời nói tỏ vẻ có chung kẻ thù với hắn, hoàn toàn là để bảo toàn bản thân thôi.
"Em nói anh chuyển dời kho tiền đi, hoàn toàn là muốn khiến hắn để lại cho em một con đường sống đợi anh tới cứu..
" Mộ Nhung Trưng, anh là một người thông minh như thế, sẽ không bị mấy lời nói dối của em hù dọa đấy chứ.. "
" Giả đấy.. Hoàn toàn là giả thôi mà.. "
Lời này, bịa ra nửa thật nửa giả, logic rõ ràng, không một khe hở.
Mộ Nhung Trưng rõ ràng cảm thấy cô đang bịa đặt, lại tìm không ra chỗ nào không đúng, nhất thời buồn bực, nha đầu này hết lần này đến lần khác đem toàn bộ hoài nghi của hắn hóa giải như không.
Hắn chỉ vào mũi cô, muốn phản bác, lại không phản bác được một từ nào, cuối cùng câm nín, lúc nói lại hòa hoãn:" Thôi vậy, chuyện này tạm thời như thế, nha đầu em bịa chuyện nào ra chuyện ấy, anh không muốn cùng em tính toán nữa.. "
" Em nào có bịa chứ? "
Vẻ mặt cô oan uổng lắm.
Hắn hừ một tiếng, rõ ràng là không tin," Bây giờ chúng ta nói chuyện khác nữa.. "
" Gì? "
Nhìn dáng vẻ nghèo nàn từ của hắn, cô cảm thấy thoải mái, lại chỉ có thể nhịn không cười ra tiếng.
" Ai cho phép em gọi cả tên lẫn họ của anh hả? "
"... "
Ách, cái này thì liên quan gì tới cái kia chứ?
Mộ tứ thiếu, anh tức không có chỗ xả, không duyên không cớ lại đi so đo cái chuyện này à?
Úy Ương cố tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, đúng nha, mấy ngày này, cô không gọi Tứ thiếu mà đổi thành như vậy, vốn trước đó đã nói là phải gọi" Nhung Trưng "rồi, nhưng vì cảm thấy quá thân mật, trong tiềm thức có chút bài xích, cho nên bất giác liền gọi như thế.
" Được rồi, em sai rồi, sau này liền gọi anh là Nhung Trưng, Nhung Trưng, Nhung Trưng, Nhung