Hợp đồng cứ như vậy ký xong, thống nhất bốn phần, quan hệ hợp tác thành lập như vậy.
"Bây giờ, chúng ta nói chuyện bãi Ngư Thủy đi, có người ra giá 1500 vạn Đô la mua miếng đất này, Mộ tiên sinh, anh cảm thấy có thể bán không?"
Sở Kiêu Dao nhắc đến chuyện chính.
"Ta muốn hỏi một chút, là ai muốn mua?"
Cái này là điều hắn cực kỳ hiếu kỳ.
Bởi vì người này nhìn trúng miếng đất này, nguyên nhân chủ yếu là miếng đất này vừa đúng cũng là hắn một lòng muốn mua.
"Một người tên Hoa Sinh. Không có nhiều người biết đến.."
Đích thực chưa từng nghe thấy.
"Sợ rằng người đó chỉ là được ủy thác, vừa chuyển vào tay hắn có thể sẽ lập tức bán cho tập đoàn khác. Sở tiên sinh, miếng đất đó, ta vốn tính để khai phá thành phố Hải Cảng, người đó vừa khéo cũng nhìn trúng miếng đất đó, ta đoán 10 phần thì có 8 9 phần là người bên Thụy Đô tới. Một khi bọn họ qua tay xây dựng thành phố Hải Cảng, thế thì tiền kiếm được từ miếng đất này coi như tặng hết cho người khác rồi.. Nghe kỹ đây, không được bán, mặc kệ bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền, đều không được bán. Nhiều nhất là chờ thêm một năm, hạng mục Hải Cảng mới chắc chắn lấy được."
Mộ Nhung Trưng nhìn tờ giấy trắng trên bàn, liền cầm lấy, dùng bút phác thảo bản vẽ 18 vịnh, trong đó vẽ ra một bản chính là thành phố Hải Cảng trong tương lai, rồi sau đó, lại vẽ một khu vực bên cạnh thành phố Hải Cảng, tiện đà chỉ vào nơi đó nói:
"Mà một năm này, chúng ta trước tiên khai phá phòng ở bên cạnh cảng, chính là tại nơi này. Nhất định trong một năm phải hoàn thành, bởi vì một khi khai công Hải Cảng sẽ cần số lượng lớn phòng ở cung cấp cho người tới, trên miếng đất lớn này, trong thời gian ngắn tụ tập ít nhất hai vạn công nhân.. Sau khi phòng ở hoàn thành, vừa hay có thể cung cấp cho nhóm nhận thầu hoặc thuê tới khai phá Hải Cảng, hoặc mua, nếu người có ánh mắt đầu tư, nhất định sẽ mua. Mấy cái tòa nhà này, tiền lời sẽ vô cùng lớn.."
Úy Ương lẳng lặng nghe, trong lòng thầm than, người đàn ông này, làm quân nhân là một vua binh xuất sắc; Làm thương nhân, lại có tầm nhìn hơn người, quá trâu bò đi..
Sở Kiêu Dao nghe vậy, nhiệt huyết cũng sôi trào theo, người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng trong đầu có kế hoạch, lại tinh tế cùng bố trí, chỉ với bản vẽ bằng phẳng, hắn có thể hạ bút thành văn, nhưng nhìn hoàn cảnh miếng đất này, hắn sớm đã quen thuộc trong lòng.
Cùng với một người thân mang chí lớn hợp tác, tuyệt đối là một số phận lớn lao.
Sở Kiêu Dao ở trong ngành biển, hiểu rõ nhất: Trên đời này không thiếu người hợp tác cùng, nhưng, thưởng thức lẫn nhau, cùng chung chí hướng lại chỉ có thể gặp không thể cầu.
Hắn cảm thấy, Mộ Nhung Trưng này là một người bạn hiếm có không nhiều.
"Bất quá nói như vậy, tiền đầu tư của chúng ta có thể sẽ căng thẳng, sau này còn cần lượng đầu tư lớn nữa.."
Nghe xong kế hoạch của hắn, Sở Kiêu Dao đương nhiên hiểu, bán là không khôn ngoan. Nhưng đầu tư hạng mục này, đầu tư quá nhiều, trong thời gian ngắn khó khăn nhiều hơn lợi, kế tiếp đầu vào tài chính, hoàn toàn không thể nghi ngờ là một việc khó khăn.
"Không sao, các anh cố trong hai tháng, sau đó bán miếng đất Vịnh Bình Sơn đi, vừa hay đủ quay vòng.."
Úy Ương đã không nói vào thì thôi, vừa nói vào lại là lời khiến người ta kinh hãi, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt sôi nổi bàn luận kia.
"Vịnh Bình Sơn kia có thể bán được à?"
Sở Kiêu Dao ngạc nhiên.
Với hắn mà nói, miếng đấy kia căn bản chính là miếng đất vô dụng bỏ đi.
Đối mặt với ánh mắt liếc tới, Úy Ương căng da đầu cười gượng gạo: "Đâu phải miếng đất bỏ đi đâu, chỉ cần dùng tốt thì chính là một miếng đất phong thủy bảo địa. Miếng đất đó, mấy ngày nữa liền sẽ có người đến mua, bất quá bây giờ bán không có lời, đối phương ra giá khẳng định không cao, sau hai tháng tới liền có thể bán với giá cao rồi.."
Ài..
Thật là tìm đường chết.
Cô lại biểu diễn vai Bán Tiên thêm lần nữa rồi.
"Được, tôi biết rồi.. Vậy hai tháng sau rồi bán.."
Bây giờ, Sở Kiêu Dao đối với lời của Úy Ương, đó là tin tưởng không thôi, hoàn toàn không có thêm nửa phần hoài nghi.
"Cái này, Mộ tiên sinh, công việc hiểu rõ rồi, ngoài ra có một chuyện tư, tôi có thể cùng anh nói chuyện riêng không? Chỉ có anh với tôi!"
Hắn rời ánh mắt từ người thiếu nữ mỹ lệ, ngược lại đưa ra một thỉnh cầu như thế.
Úy Ương là người thức thời, lập tức nói: "Vậy hai người nói chuyện, em ra ngoài đi dạo.."
Cô xoay người rời đi.