Cổng trường đệ nhất cao.
Úy Ương gặp Quyền Trân.
Cô ấy cũng đạp xe đạp tới trường, từ xa nhìn thấy Úy Ương, cực kỳ mừng rỡ, dùng sức đạp mạnh mấy cái đuổi tới, gọi: "Úy Ương, bà cuối cùng cũng đến trường rồi.."
Úy Ương quay đầu nhìn thấy là Quyền Trân, xuống xe, mắt sáng ngời nhe răng cười xán lạn, so với mặt trời còn chói chang hơn.
"Quyền Trân, chào buổi sáng.."
"Chào buổi sáng.."
Quyền Trân xuống đẩy xe, ánh mắt nhìn phía chân cô, hỏi: "Sao thế, chân của bà không sao chứ, nghe nói thứ bảy bà về nhà bị ngã.."
"Um, có chút sưng đỏ, nhưng mà nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ nhiều rồi.. Cảm ơn đã quan tâm.."
Mấy ngày này, cô không tới trường nhưng việc phát sinh bên ngoài quá phức tạp, đó hoàn toàn không phải sự việc một học sinh có thể trải qua được.
Bắt cóc, rơi xuống nước, bàn chuyện làm ăn, tiên đoán kết quả đấu giá, đạt thành hợp tác, âm thầm từng bước trở thành một tiểu phú bà ngầm, bên cạnh có một người bạn trai là tổng tư lệnh tương lai.. Những chuyện này, bất luận là chuyện nào nói ra trước cũng đều kinh thế hãi hùng.
Cô không có cách nào giải thích rõ ràng với Quyền Trân.
Nếu đã không có cách, vậy thì dứt khoát không nói, sau này thời cơ tới lại nói rõ ràng sau vậy.
"Mình xem xem.."
Quyền Trân dừng xe lại, vén ống quần của Úy Ương lên kiểm tra, quả nhiên thấy một mảng xanh tím.
"Còn chưa có khỏi, bà đạp xe không sao chứ?"
"Không sao không sao. Không đau nữa rồi, chỉ là trên da nhìn có chút xấu."
Thuốc của Mộ Nhung Trưng đưa thực sự rất tốt.
"Nhưng bà vào bệnh viện nào thế, sao Úy Lan không biết?"
Sau khi Quyền Trân đứng lên thì liếc một cái, nghi ngờ.
"Ách, mình với Úy Lan có chút mâu thuẫn, cho nên cô ta không biết cũng hợp tình hợp lý.."
Úy Ương có chút không dám đối mặt với ánh mắt biết tất cả của Quyền Trân, sự quan sát của cô gái này tương đối kinh người, không dễ lừa bịp.
"Ồ!"
Cô ấy đáp một tiếng, ánh mắt lóe lóe, hình như không tin.
"Úy Ương.."
Một âm thanh yêu kiều ngọt ngào khác truyền tới.
Úy Ương quay đầu nhìn, là Hà Hoan.
"Chuyện của cậu, cuối cùng cũng quay lại trường rồi, thật sự tốt quá.. Chân đỡ hơn chưa?"
Cô gái gương mặt vô hại này lưng đeo một cái cặp sách chạy như bay tới, cô ấy là ngoan ngoãn ngồi xe công cộng tới trường, nhà cách trường có chút xa.
Hà Hoan rất nhiệt tình, chạy có chút thở hổn hển, kiếp trước, Úy Ương với cô ấy không có quan hệ gì, bất quá, tới nay, nếu người ta biểu thị hữu hảo, cô tự nhiên sẽ không cách người ngàn dặm, lập tức còn cười lấy lòng, "Cảm ơn, tốt nhiều rồi!"
"Thế thì tốt, thế thì tốt, hazz, đúng rồi, mình nghe hết rồi, không nghĩ tới lại có người công khai hãm hại bà, loại người này nếu tra ra được, nhất định phải đuổi hắn ta ra khỏi trường, quá đáng hận."
Quay lại trường, chuyện phát thanh hãm hại kia, cuối cùng khiến cô trở thành đối tượng quan tâm của tất cả mọi người.
Vừa nãy cô vừa vào liền cảm thấy được, tuy trong chuyện này cô là người bị hại, nhưng không tránh được bị người khác suy nghĩ lệch lạc: Cả trường nhiều người như thế, lại cứ phải là bạn bị hãm hại, khẳng định là hành vi có cái gì đó bất thường.
Về chuyện này, nhất thời cũng không tra ra được nguyên cớ, làn sóng nghị luận này, hẳn là sẽ còn tiếp tục một thời gian dài nữa.
"Um, kẻ ác tóm lại sẽ có ác báo.."
Úy Ương cười sáng ngời, hít một hơi thật sâu không khí mang theo hương hoa, nhìn những bạn học cùng trang lứa, cảm giác bản nhạc cuộc sống trong trường lại trở lại rồi.
Với cô mà nói, cuộc sống ở trường học so với xã hội phức tạp kia đơn thuần hơn nhiều, trừ cái tên ác nhân kia - Nếu không đem nguyên hình tên đó lộ ra, thật quá thẹn với bản thân bao nhiêu năm chịu ủy khuất như thế.
Tiếp theo, mục tiêu của cô chính là ép tên kia lộ diện.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng trước cổng trường, sau khi cửa xe mở ra, Đỗ Việt từ trên xe đi xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với người trong xe: "Phiền phức.. Biết rồi.."
Phanh, đóng sầm cửa xe lại, lúc hắn quay đầu đối mặt với ánh mắt của Úy Ương, ánh mắt nóng nảy kia nhìn một chút, cả người lùi lại phía sau một bước, tinh thần có chút hoảng, xoay người liền rời