"Em không phải từng nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng đó sao?"
Úy Lan căng da đầu mà nói.
Hai ngày nay cô ta lấy lý do sốt không tới trường, không nghĩ tới hôm nay vừa tới trường học liền xúi quẩy, bị cái đứa sao chổi này nhìn trúng, thật là quá đen đủi.
Quay đầu, cô ta có nên nói với cha, chuyển đến lớp khác không?
Không, không được, cô ta không thể yếu thế.
"Chị qua đây với em, em có việc muốn hỏi chị."
Úy Ương mới không thèm dễ dàng thả cô ta đi đâu.
"Em thật kỳ lạ, vì cái gì chị phải nghe lời em?"
Úy Lan không chịu được ngữ khí uy hiếp của cô, lách qua muốn đi.
"Nếu chị không dám qua đây, em liền để Quyền Trân đi nói với thầy giáo là chị khóa cửa. Cô ấy nhìn thấy chị rồi. Nếu muốn người không biết, trừ phi bản thân đừng làm.. Úy Lan, chị liên kết với người ngoài trường hãm hại bạn học, loại hành vi này, đủ để khiến chị ở trong trường học mất hết danh dự, từ đó biến thành con chuột ngoài đường.."
Cô thò đầu lại thấp giọng nói bên tai cô ta, lại chỉ chỉ phương hướng nào đó.
Sự thấp thỏm của Úy Lan nhìn thấy Quyền Trân đang đứng không xa nhàn nhạt nhìn chăm chú qua, sau lưng nhất thời cứng nhắc, chỉ đành theo cô đi tới hòn non bộ phía đông.
Giờ khắc này, các học sinh đều chen chúc tới phòng học, trên non bộ chìm trong bóng râm không một bóng người, chỉ có gió thổi qua đầu, tiếng chim sẻ kêu giòn giã.
"Nha đầu thối, mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Dưới ánh mặt trời loang lổ, Úy Lan nghiến răng nghiến lợi, bực tức nhìn chằm chằm, thấy bốn phía không có người khác, liền không giữ hình tượng, ngữ khí rít gào.
"Ai chỉ thị chị, nói ra thì ta sẽ không làm khó chị."
Úy Ương không muốn cùng cô ta quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
"Không có ai. Tao chỉ nhìn thấy bọn mày đi vào, mới khóa cửa. Bất quá, bản lĩnh của mày thật đúng là càng ngày càng lớn, như thế cũng chạy thoát được."
Đối với Úy Ương hiện tại, Úy Lan là vừa hận lại vừa không biết phải làm sao.
Về cái người chỉ thị kia, cô ta tuyệt đối không khai ra.
"Chị đang nói dối."
"Mày không tin thì tùy.."
Cô ta quay đầu liền đi, lại bị ngăn lại lần nữa.
"Chị đang bao che hắn."
Úy Ương vẻ mặt như đang suy tư gì đó.
"Nhìn dáng vẻ này, cô ta lai lịch có chút lớn, cư nhiên khiến chị không dám giao cô ta ra, hoặc là, cô ta cho chị lợi ích gì đó bịt miệng chị lại có phải hay không?"
Úy Lan nghe mà âm thầm hoảng hốt, lại không lộ ra, trực tiếp đáp: "Thật sự không biết mày đang nói cái gì, tao không có thời gian nói chuyện với mày, còn phải đi thu bài tập.."
Lần nữa vòng qua, chạy như bay tới đầu bên kia non bộ.
Úy Ương không ngăn lại, đang tự suy nghĩ sâu xa, không nghĩ cô ta thế mà đi vòng.
Vừa thấy người tới, Úy Ương liền cười.
Hóa ra là Liễu Hãn Sanh sắc mặt âm trầm đang vội vàng đuổi theo.
"Úy Lan, mẹ nó chứ, cô vì cái gì muốn hại ta?"
Thiếu niên hào hoa nhã nhặn tay nắm thành quyền đi nhanh tới, toàn thân phát ra oán khí.
Quang cảnh kia có chút làm người sợ hãi.
Úy Lan sợ tới mức lùi về phía sau, vội kêu lên: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám đánh ta một cái, ta liền nói hết toàn bộ mọi chuyện của Úy Ương ra, ta xem nó học hành như thế nào?"
Câu uy hiếp này khiến nắm đấm của hắn thu lại.
Liễu Hãn Sanh nghiến răng ken két, quay đầu nhìn Úy Ương phía sau cô ta, lưng đeo cặp sách, yên lặng đứng đó, khuôn mặt tinh tế như bức họa, ánh mắt lấp lánh.
Mấy ngày không gặp, cô thế nhưng càng tỏa ánh quang động lòng người, mặt mày toàn là sự tự tin.
Hắn hiểu, nếu chuyện Úy Ương gả đi truyền ra ngoài, với cô ấy đó là rắc rối cực lớn.
"Ta không nghĩ tới cô lại là người như thế."
Lúc trước, hắn luôn cho rằng Úy Lan là một cô gái tốt, không nghĩ tới cô ta xấu xa ghê tởm như thế.
Úy Lan âm thầm cắn cắn môi, dù sao, cô ta ở trước mặt Liễu Hãn Sanh đã chẳng còn cái hình tượng gì rồi, hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi mới là người không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà đã thông đồng với nữ sinh. Ngoài mặt biểu hiện là chính nhân quân tử, trong xương cốt chính là tên háo sắc. Ngươi với Úy Ương yêu đương, đó là sự thật,