Buổi sáng cùng ngày, Nam Cung, Thụy Đô.
"Nhược San, cậu không phải là đang ở thành phố Hải Tân thực hiện hạng mục đấu giá một miếng đất? Sao có thời gian chạy tới chỗ mình chơi thế?"
Nam Cung vừa tới một vị khách quý, là danh môn kiều khách kinh diễm động lòng người.
Không phải ai khác, chính là viên ngọc quý đệ nhất mỹ nữ của Bắc Giang - Mai Nhược Sa.
Cô ta với Bùi Ngọc San của Nam Giang được mệnh danh là Nam Bắc song kiều, tên của hai người vừa khéo hợp lại thành hai từ "San Hô", một năm trước, bọn họ có một lần tình cờ gặp gỡ trong một buổi từ thiện, như vậy kết giao, từ lúc đó, thường hay gặp riêng nhau.
Hôm nay, Mai Nhược Sa vội vàng từ Hải Tân tới Thụy Đô, lại hẹn gặp cô đầu tiên.
Theo sự hiểu biết của Bùi Ngọc Hồ đối với người này: Không có việc gì sẽ không vào điện Tam Bảo, mỗi lần tới nhất định có ý đồ, chỉ là không biết cô ta lần này tới sắc mặt vội vàng như thế, không có bất kỳ sự báo trước nào liền tới Thụy Đô, vì cái gì chứ?
"Có một người muốn nhờ cậu điều tra giúp mình."
Mai Nhược Sa trực tiếp nói rõ mục đích tới.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia luôn ở trong đầu cô ta quanh quẩn, khiến cô ta một khắc cũng không thể quên được.
Lần này, cô ta phải tìm ra hắn.
Bùi Ngọc Hồ bất giác cười nhẹ, cả người như hoa mùa xuân đua sắc, vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, không hổ với cái danh đệ nhất mỹ nữ Nam Giang, "Sao thế, cậu mà cũng có người không điều tra ra được?"
Tài phú nhà họ Mai nhất Bắc Giang, phú quý vô cùng, hôm nay, Yến Mai hai nhà lại có liên hôn, khí thế của Mai gia, có thể nói cả nước không có người nào với tới được.
Mặc dù ở Nam Giang, nhưng Mai gia vẫn là phú thương lớn mạnh quan hệ hợp tác hai bên.
"Nếu ở Bắc Giang, không khó điều tra, mình có cách dùng đến quan hệ, nhưng người này là người của Nam Giang các cậu, Mai gia mình tay có dài, cũng không lật được đến cùng Nam Giang, cậu nói có phải không? Mấu chốt là, chuyện này người Nam Giang bình thường không điều tra được, cũng chỉ có cậu mới có thể điều tra.. Người kia lai lịch rất lớn."
Lời này đã là khiêm tốn, càng là tâng bốc, Bùi Ngọc Hồ nghe rất hưởng thụ.
Câu cuối cùng, nói càng là mười phần trì hoãn, làm nổi lên tính tò mò của cô.
"Là một người đàn ông?"
Bùi tam tiểu thư sinh ra trong cái vòng quyền lực này, nhìn quen đám người trong chính trị lừa ta gạt người, tự nhiên không phải là một thiếu nữ quý tộc đơn thuần, ánh mắt của cô rất sắc nhọn, đôi mắt đào hoa sinh đẹp vừa nhếch một cái, tỉ mỉ đánh giá khách tới, trong lòng liền hiểu.
"Đúng, đàn ông."
Mai Nhược Sa trả lời thẳng thắn phá lệ, gương mặt xinh đẹp không có một chút gì ngượng ngùng, con gái phương Bắc lộ ra hào sảng không thể nghi ngờ.
Cái này lại khiến Bùi Ngọc Sa cắn môi cười ha ha, ngay sau đó cũng trêu ghẹo nói: "Ài, cậu đây là muốn cho vị hôn phu của mình leo cây sao? Mình sớm đã nghe thấy, cậu sắp đính hôn rồi, nhà chồng chính là bá chủ Bắc Giang Yến gia, sắp đến giờ lên kiệu hoa lại muốn đổi người, cậu không sợ đắc tội Yến gia sao?"
Mai Nhược Sa cười nhạt, hớp một ngụm cà phê vừa mang tới, "Chỉ cần mình không muốn gả, ai cũng đừng nghĩ ủy khuất mình. Nào có sợ là Yến gia, cha mình từng nói, phàm là người mình nhìn trúng, đủ ưu tú sẽ không phản đối."
Đúng, cô gái này chính là ngạo khí ép người như thế - Không có cái khác, chỉ vì có một xuất thân như thế, cô ta mới dám có thái độ như vậy, nếu không, ai dám?
Ví như nói, cô, Bùi Ngọc Hồ, sẽ không dám đối nghịch với ý của cha mẹ, nhưng Mai Nhược Sa lại có gan làm như vậy.
Cái gan này, cũng chính là cô mong ước mà không được.
"Được rồi được rồi, cậu nói mình nghe xem, rốt cuộc là mỹ nam tuyệt thế như thế nào, có thể khiến Mai đại tiểu thư của chúng ta mất hồn như thế, mình tò mò chết đi được, tới đây, nói nhanh lên.."
Bùi Ngọc Hồ cô là một người con gái tâm cao khí ngạo, Mai Nhược Sa càng là như thế, chỉ vì xuất thân bất phàm, bọn họ từ nhỏ đã biết người đàn ông xuất thế nhất trên thế giới này, nhìn nhiều, tâm liền lớn, người đàn ông bình thường căn bản không thể lọt vào mắt của