Biệt thự Mộ nằm ở khu biệt thự Kim Thủy Loan Nam Thành, mỗi ngày, Úy Ương tan học về sẽ đạp xe về phía Đông Thành, ở ngã tư đường lại rẽ hướng Đông chính là đường Hàn Lâm, mà rẽ hướng Nam vòng một đoạn là có thể tới vườn Mẫu Đơn, qua vườn Mẫu Đơn chính là khu biệt thự Kim Thủy Loan, cả đoạn đường cần khoảng hơn ba mươi phút.
Lúc đạp xe sắp tới cửa nhà, một âm thanh gọi giòn tan vang lên phân tán lực chú ý của Úy Ương.
"Chị Úy, mẹ nhỏ.."
Là Bé Ngoan gọi.
Âm thanh yêu kiều non nớt đó vẫn ngọt ngào như thế.
Úy Ương gạt chân chống xuống đất, quay đầu tìm kiếm âm thanh kia.
Khu biệt thự Kim Thủy Loan, cảnh sắc thanh nhã, hoàn toàn là biệt thự xây dựng độc lập, không có điều kiện căn bản không thể ở được.
Nơi này ra vào ít người, vì quá yên tĩnh, cho nên âm thanh này thêm trong trẻo êm tai.
Tầm mắt nhìn ngoài cửa lớn vườn được làm bằng đồng cổ, Bé Ngoan thay một bộ váy đỏ đứng ở đó, cười hì hì hướng cô phất tay.
"Bé Ngoan?"
Cô kinh ngạc, trong lòng không ngờ tới.
"Dạ."
Bé Ngoan chạy tới.
Sau lưng, Tư Tiểu Bắc nụ cười sáng ngời, nghiêng người dựa trên cánh cửa đồng, tư thế đứng ưu nhã, hai tay ôm trước ngực, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên người hắn, ánh quang bắn tứ phía, cực kỳ lóa mắt.
Giờ phút này, hắn đang nhìn sâu xa, ánh mắt đưa tới kia thật sự là rất đặc biệt.
Nhưng, cô có thể khẳng định, đó không phải là thích.
Nếu thật sự là thích, đó cũng là hướng tới Bé Ngoan - Đúng thế, người này ánh mắt nhìn Bé Ngoan tóm lại luôn bao hàm yêu chiều - Bé Ngoan nói, cô bé là cô vợ nuôi từ nhỏ của Tiểu Bắc, nhưng đây cũng không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
Tóm lại, tên Tư Tiểu Bắc này đích thực rất cổ quái, khiến người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Hai người.. Chuyển tới đây ở à?"
Úy Ương một tay ôm lấy Bé Ngoan, ngửi thấy mùi hương sữa, cô nhóc này mềm mềm, ôm rất thoải mái - Mỗi lần ôm cô bé, cô đều nghĩ tới hai đứa trẻ không có duyên phận với cô kia, cũng không biết kiếp này còn có duyên phận làm mẹ con không nữa.
Ách, cô đang nghĩ cái gì thế?
Ai thèm sinh con cho người kia chứ.
Cô vội vàng kéo dòng suy nghĩ quay về.
"Đúng vậy, đúng vậy, em biết chị sống ở đây, nếu cha nhỏ không cho em ở nhà chị, vậy em chỉ đành để anh em thuê khu bên cạnh gần đây thôi.."
Lời đáp của Bé Ngoan cho thấy, cô bé thật sự thật sự rất thích cô.
Úy Ương nhìn về phía khuôn viên kia, có thể thấy được, khuôn viên đó rất lớn, bên trong hoa hoa gấm gấm, lâm viên rất độc đáo.
Thật là kỳ quái, hai anh em này sao ở được căn hộ tốt như thế?
Nghĩ như thế, đáy mắt liền nổi lên tầng tầng nghi vấn: Kiếp trước, trong cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện người nào tên Tư Tiểu Bắc, đến nay, người này lại nhiều lần xuất hiện, cũng cùng cô có nhiều giao thoa dây dưa sâu như thế, là ngoài ý muốn hay là cố tình?
Cô nghĩ không ra.
"Mẹ nhỏ, sau này con có thể tới nhà mẹ chơi không?"
Bé Ngoan thấy cô thất thần, bất giác kéo kéo tay cô, đem lực chú ý của cô kéo lại.
"Đương nhiên có thể. Lúc nào cũng hoan nghênh.."
Cô vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của cô bé, cười đáp ứng.
Bé Ngoan nhất thời bổ nhào vào lòng cô, giống như chú mèo nhỏ nhảy lên, cảm giác giống như đang làm nũng, một đứa nhỏ làm nũng với người lớn.
Đây là ảo giác sao?
Cô vừa ôm Tiểu Hy, vừa xem xét Tư Tiểu Bắc đang đứng ngoài cửa, càng lúc càng cảm thấy thiếu niên so với bất kỳ người nào đều cao hơn này, đích thực giống như lời của Mộ Nhung Trưng nói, đang từng bước từng bước cố ý tiếp cận cô.
Nhưng hắn có thể có cái mục đích gì chứ?
Trong cuộc đời mới này, Tư Tiểu Bắc, còn có Tư Tiểu Hy, chỉ là khách qua đường hoàn toàn mới, vẫn có ý nghĩa tồn tại phong phú đặc biệt gì?
Ai nha, sự tình cô phải nghĩ thật quá nhiều đi!
*
Lúc về nhà, Úy