Bé Ngoan ăn rất ít, bữa tối chỉ ăn một chút, cô bé nói dạ dày cô bé uống thuốc đến tê dại rồi, không ăn được bao nhiêu thứ, ăn nhiều sẽ nôn.
Úy Ương hỏi cô bé: "Hôm ở thành phố Hải Tân là làm sao vậy?"
Bé Ngoan lè lưỡi nói: "Thường như thế, em đã quen rồi, nghỉ ngơi một trận là khỏe."
Sau bữa tối, Bé Ngoan lại ở trên tầng chơi một lúc, Mẹ Dương chợt tới gõ cửa, báo: Anh trai Bé Ngoan tới đón rồi, nói Bé Ngoan phải ngủ sớm, không thể chơi quá đà.
Tuy Bé Ngoan rất muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo Tư Tiểu Bắc về.
Là Tư Tiểu Bắc cõng về, Bé Ngoan nói: Mệt quá rồi, đi không nổi - Tư Tiểu Bắc không nói hai lời liền cõng người trên lưng có phần hơi gầy.
Nhìn hai anh em vừa cười vừa nói rời đi, Úy Ương đột nhiên nghĩ: Nếu bản thân cũng có một người anh trai chăm sóc như thế thì tốt rồi..
Nhưng sau đó lại nghĩ, chuyện gì cũng dựa vào bản thân là tốt, trên đời này, bất kỳ ai đều không dựa dẫm được, có thể dựa chỉ có bản thân mình.
*
Sắc trời đã không còn sớm, nhưng Úy Ương vẫn đi bắn bia một tiếng, tinh thần cần cù mà không lười biếng, luyện tốt quỹ đạo bản thân, có lợi giúp một người đi trên con đường hướng tới thành công.
Sau khi xong việc, nhìn thời gian, chưa đến 9 giờ, dặn dò mẹ Dương: "Bảo Tô Triết đến thư phòng."
Tô Triết vốn đang ở trong phòng suy nghĩ sự tình, Mẹ Dương tới gọi, hắn chỉnh trang lại quần áo, đi đến lầu trước, gõ cửa thư phòng, đợi bên trong gọi một tiếng "mời vào" mới đẩy cửa vào, nhìn thấy Úy Ương đang tỳ trên bàn viết gì đó.
"Cô tìm tôi?"
"Ừ.. Có mấy người phiền anh điều tra một chút.." Cô đưa tờ giấy qua, "Chính là mấy người này."
Tô Triết nhận lấy, nhìn một cái, trên đó viết tổng cộng có ba cái tên: Cổ Đồng, Thẩm Văn Thanh, La Nhạc Nhạc.
"Được, tôi lập tức cho người đi điều tra."
"Làm phiền anh rồi."
"Đây là chức trách của tôi."
Úy Ương tự nhiên biết, nhưng cô phải khách sáo chút, dù gì hắn hiện giờ là vì mệnh lệnh của Mộ Nhung Trưng nghe lời như thế, ngày nào đó nếu hắn trực tiếp nghe mệnh lệnh của cô thì tốt rồi.
"Đi đi! Tôi phải ôn bài rồi!"
Phất phất tay, cô chuẩn bị làm