Nếu không phải Mộ Nhung Trưng ngáng chân, có thể bây giờ cô đã bị Diêu gia đem đi rồi, từ đó bị nhốt trong đình viện sâu thẳm kia, trở thành một thiếu phu nhân vận mệnh khó mà đoán trước được.
"Ta đang đi dạo, vừa hay nhìn thấy cô đang đạp xe, đặc biệt tới tìm cô, lúc trước cha mẹ ta đi tới nhà cô đều không thể gặp được cô, cô gần đây tốt chứ?"
Đây là một thiếu niên mắc bệnh nặng, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, nhưng đôi mắt trong trẻo, toát ra vui mừng, lúc nhìn thấy cô, mày khẽ dương, vui mừng.
"Rất tốt. Còn anh.."
Sắc mặt này, vẫn là trước sau ảm đạm như thế.
"Ta cũng rất tốt. Cô một mình à?"
Cô nhìn trái ngó phải, bên cạnh hắn sao lại không có người đi theo - Người này thân thể luôn yếu ớt, ra ngoài bên người nhất định có người đi theo, là sợ thiếu gia mảnh mai yếu đuối này không cẩn thận một cái liền đi đời nhà ma.
"Cửa hàng châu báu Diêu gia ngay bên kia. Ta lặng lẽ chạy tới, muốn giải sầu, không muốn bọn họ đi theo. Khụ khụ khụ.."
Nói rồi, hắn khẽ ho mấy tiếng.
"Thân thể anh không tốt, vẫn là đừng nên đứng ngoài gió. Còn có, vén áo khoác ngoài cho cẩn thận.."
Cô vội dặn dò.
Diêu Giang Nam cười cười, vội kéo áo lại, sau đó nho nhã lễ độ hỏi lại: "Có thể cùng ta đi dạo chút không?"
"Được chứ! Bất quá, trước khi đi với anh, anh có thể cho ta xem mạch một chút không?"
Nghĩ tới thiếu niên này không lâu nữa liền chết thảm, cô có chút không đành, rất tò mò bệnh của hắn thật sự là đã không thể chữa trị sao?
Diêu Giang Nam đầu tiên ngẩn ra, gương mặt thiếu niên lóe qua vài tia hoang mang, mà sau đó vẫn là đưa tay ra.
"Cô có thể xem bệnh?"
Ngữ khí hiếm lạ.
"Biết một chút."
Úy Ương mỉm cười, cô quay đầu hướng mấy người gần đó phất phất tay nói: "Tôi gặp được bạn, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Bọn họ hướng cô vẫy tay.
Úy Ương đưa Diêu Giang Nam đi tới phía hồ, bên đó có đình nghỉ ngơi hóng gió, ngồi xuống ghế dựa, cô ý bảo hắn đưa tay ra.
Diêu Giang Nam không hỏi thêm gì, ngoan ngoãn đưa tay ra, nhìn bàn tay nhỏ dài trắng đặt xuống cổ tay hắn, một trận ấm áp truyền tới, trên mặt thiếu niên nhỏ tuổi hiện lên một chút hồng nhạt: Bởi vì hắn biết, cô gái xinh đẹp này là một trong số cô gái cha mẹ chọn cho hắn lấy làm vợ.
Hắn 17 tuổi, thật ra không hiểu lắm ý nghĩa kết hôn là gì, nhưng hắn rất thích cô là thật - Cô gái nhỏ này, tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt, ở chung, cảm giác rất thoải mái, sẽ không xem thường hắn là con bệnh, cũng không có vẻ đặc biệt kiêu ngạo cường thế, ôn nhã, như gió xuân tháng ba.
Úy Ương vốn đang cười, tìm tòi mạch, cười không nổi luôn, trong lòng bị từng đợt kinh hãi chiếm giữ: Diêu Giang Nam đích thực là có bệnh không sai, nhưng, hắn càng giống là trúng độc hơn, mà độc trúng phải là độc mãn tính, nhất thời không chết được, sống lại vô cùng đau đớn. Mà cứ cách thời gian, hắn đều sẽ phải chịu nỗi đau độc xuyên tim.
Trời ạ, rốt cuộc là ai muốn hại một thiếu niên đáng thương như thế?
Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn hắn, nhất thời không biết nên mở miệng như nào.
"Sao thế?" Hắn ôn nhu hỏi, trung khí có vẻ không đủ, "Có phải là bệnh rất nặng? Không sao, mấy năm nay lúc tốt lúc xấu, ta đã quen rồi.."
Nói được bình tĩnh như thế, hiển nhiên đã chấp nhận số mệnh rồi.
Không đúng, hắn có thể không biết bản thân đang đứng trước cửa Quỷ Môn quan.
"Giang Nam, anh vẫn luôn uống thuốc sao?"
Cô khẽ hỏi, muốn làm rõ ai muốn hại hắn, cô không có cách nào thấy chết không cứu - Nếu vẫn luân uống thuốc độc mãn tính, hắn là chết không thể nghi ngờ, nếu có thể dừng lại, lại từ cô đích thân chữa trị, cái mạng này, khẳng định có thể cứu.
Cô đột nhiên rất muốn thay đổi vận mệnh của hắn, khiến hắn cũng có thể giống cô, có thể có được cuộc đời tươi đẹp, mà không phải chịu nỗi đau đớn bệnh tật tra tấn.
"Đúng thế, bữa nào cũng phải uống. Không uống liền khó thở tim loạn, có lúc còn ngất đi.. Sẽ rất khó chịu.."