Úy Ương sửng sốt, đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân có khả năng khiến hắn đã hiểu lầm, người này hôm qua vừa tỏ tình với cô xong, bây giờ bản thân giúp hắn như thế, khẳng định hắn cho rằng cô có ý với hắn.
Ai nha, cái này thì xấu hổ rồi.
Lặng im ước chừng ba phút.
"Diêu Giang Nam, em chỉ coi anh như bạn bè."
Không nói bất cứ lời nói vô nghĩa nào, đơn giản một câu đủ để biểu hiện rõ tất cả.
Sắc mặt sáng bừng của thiếu niên tức khắc sầm xuống.
Một hồi lâu sau hắn mới khẽ cười hỏi: "Người em thích chính là người đàn ông hôm qua đến sau tìm em sao?"
Ách, có rõ ràng đến như vậy sao?
Chỉ gặp mặt một cái liền bị hắn nhìn thấu rồi?
Úy Ương ngượng ngùng cười, chọn thoải mái hào phóng thừa nhận, "Đúng, đó là bạn trai em."
Diêu Giang Nam càng thêm mất mát, miễng cưỡng cười nói: "Ồ, anh nhìn qua thực xuất sắc."
Nào giống hắn, đến cái mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa bị người ta đào hố mất.
"Cảm ơn!"
"Anh.. Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, có thể là nổi gió rồi, Úy Ương, anh về trước.."
Hắn thần sắc nhếch nhác, tựa như muốn chạy trốn.
Úy Ương cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, loại tình huống này, cô không biết xử lý.
"Ồ, vậy anh về đi, đúng rồi, cuối tuần em thi tháng, có thể có chút bận, ân, thứ bảy, bất luận em có mua được thuốc hay không, chúng ta vẫn ở chỗ này gặp mặt."
"Được.."
Diêu Giang Nam gật đầu cúi đầu đi luôn.
Úy Ương sờ sờ mặt chính mình, âm thầm thở dài một hơi, xoay người đi tới quán Hoành Thánh: Cứ như vậy nói ra cũng tốt, che dấu mập mờ không rõ lại không hay.
Rất nhanh, nhóm người trong phố đều xông tới, từng người từng người bát quái dò hỏi.
Một người hỏi: "Úy tiểu thư a, tên nhóc kia là ai thế?"
Một người hỏi: "Hôm qua chính là hắn gọi cô trước đúng chứ? Quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất tốt a? Đây là đang yêu đương sao?"
Một người hỏi: "Ai ai ai, chúng ta đều nhìn thấy, hôm qua hình như có ba người đàn ông đến tìm cô đi, một người so với một người tướng mạo càng đẹp, cuối cùng cô lên xe của người đàn ông thứ ba, người đó là ai thế?"
Úy Ương đáp qua loa, đưa thuốc mà bản thân đã chuẩn bị tốt cho họ, đạp xe chạy đi luôn.
Kết quả mới đi qua một cái ngã tư đường, một chiếc ô tô đen hào hoa đột nhiên dừng bên cạnh cô, ép cô dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một âm thanh ôn nhu thân thiết từ trong xe truyền ra:
"Úy tiểu thư, có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa tối đi, ta có chuyện cần thỉnh giáo cô, có thể nể mặt hay không a.."
Úy Ương ngẩng đầu nhìn, là Sở Kiêu Dao.
Sao lại là hắn?
Đầu tiên trong đầu cô hiện lên lời của Mộ Nhung Trưng từng nói với cô: Người đàn ông này muốn cưới cô.
He he he!
Gần đây là làm sao vậy?
Đào hoa bay đầy trời.
Đàn ông ưu tú từng người từng người vây lại khoe mẽ?
Đáy lòng cô cảm thấy buồn cười, tên gia hỏa trước mắt này sao lại thích cô?
Quá không đáng tin cậy.
Ân, bình thường trong tình huống thế này, cô biết, bản thân nên cùng người này duy trì khoảng cách, Tô Triết luôn đi theo cô, người này sẽ đem chuyện của cô báo cáo một năm một mười cho Mộ Nhung Trưng, tên gia hỏa đó cực kỳ nhỏ nhen, đến lúc đó chỉ sợ lại ghen, nhưng cô sau khi nghĩ xong, cảm thấy trốn tránh không gặp không phải kế sách tốt.
Cô không thể vì khiến Mộ Nhung Trưng yên tâm, liền từ chối tất cả hoạt động giao lưu, giữa nam nữ, quý ở tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, quan hệ người bình thường tới lui là không thể thiếu trong cuộc sống được.
Nếu sau này cô muốn chuyển tới chiến đấu ở thương trường Hải Tân, thì phải thường đi giao lưu hình thức kiểu này, muốn hiện thực giá trị cá nhân, thì phải tham dự các hoạt động xã giao, chuyện này, Mộ Nhung Trưng nhất định phải quen..
"Được.."
Cô đáp ứng rồi ngồi xuống.
"Vậy mời lên xe, chúng ta đi quán ăn ngon nhất ở thành phố Ôn ăn một bữa."
Sở Kiêu Dao xuống xe, một hồi thân sĩ phong độ mở cửa xe cho cô.
Úy Ương cười híp mắt, cũng không vì thế mà bị động, chỉ chỉ chiếc xe đạp nhỏ không đáng gì của bản thân, nói: "Không, tôi thích đạp xe.."