"Câu trả lời của em rất đơn giản, về phần đáp án đề thi này, em chưa từng tới chỗ thầy Nghiêm đòi. Chủ nhật, em cùng với Hà Hoan tới chỗ thư viện mẹ em làm việc ôn bài, nhưng em với bạn ấy không có cùng nhau tới gặp thầy Nghiêm, Hà Hoan đang nói dối, thầy Nghiêm cũng đang nói dối.."
Nói đến hai chữ "nói dối" cuối, cô nhấn mạnh, hy vọng lấy đó để moi ra mục đích của họ.
"Úy Ương, sự tình đều đã như vậy rồi, cậu vì cái gì còn chưa chịu thừa nhận chứ? Mình là bạn tốt nhất của bạn, không thể nhìn bạn ở trong loại chuyện này phạm lỗi ngớ ngẩn, thành tích chỉ là điểm số mà thôi. Cậu bây giờ thật sự nên chỉnh đốn lại lòng muốn chiến thắng người khác của bản thân, chỉ cần chỉnh đốn tốt, tương lai cậu vẫn là nữ nhân tốt, nếu không, cậu sẽ triệt để biến thành bại hoại của xã hội.. Cậu tỉnh lại đi.."
Tổn thương trên đời này, phần lớn là tới từ người thân quen nhất của bản thân.
Hà Hoan này, lúc trở mặt thật đúng là không nhận người luôn.
Vẫn may à, vẫn may tình cảm cô với người này không sâu đậm, nếu thật sự là loại bạn bè có thể sống chết có nhau, đối mặt với loại phản bội này, khẳng định phải bị tức chết khi đang sống sờ sờ mất.
"Hà Hoan, người quay đầu là bờ là cậu, không phải tôi.."
Úy Ương miệt nhiên cười.
Kiếp trước kiếp này, cô thống hận nhất chính là loại người ở sau lưng người khác đâm một dao.
Hà Hoan vẻ mặt ủy khuất, khẽ dậm chân nói: "Cậu ấy à, dám làm không dám nhận, đem ý tốt của người khác coi như lòng lang dạ thú, thật sự là quá không biết tốt xấu. Mình làm như vậy chỉ là hy vọng cậu cải tà quy chính.."
"Cải tà quy chính?" Úy Ương lại cười lạnh, "Câu này dùng trên người cậu càng thích hợp hơn ấy."
"Cậu.."
Hà Hoan tức đến cả người run rẩy.
Người khác nhìn, đây là thân làm một người bạn đang tức cô ấy chấp mê bất ngộ, nhưng Úy Ương thấy đây là biểu hiện chột dạ.
Dù sao, cô là lười để ý đến cô ta, quay lại nhìn phía chủ nhiệm Hà, còn có thầy Lôi, nói: "Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, chuyện này, em là bị oan uổng.."
Mỗi một từ đều nói ra đến rõ ràng có thể nghe thấy, chui thẳng vào tai mỗi người.
Đáng tiếc, mới tự biện minh được một câu, liền lần nữa bị người cười lạnh cắt ngang, "Ai tới oan uổng ngươi? Từ nhỏ đến lớn, ngươi trừ làm những chuyện cấu kết không biết xấu hổ ra, có từng làm chuyện đứng đắn nào chứ? Tâm tính của nha đầu này luôn như thế, chủ nhiệm Hà, nếu trường học muốn đuổi học nó, chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì."
Bà lão Úy mở miệng liền là ý đồ bôi nhọ cô.
"Chủ nhiệm Hà, Úy Ương gian lận, có nhân chứng vật chứng, Ngài còn đang do dự cái gì? Đệ Nhất Cao chúng ta, tuyệt đối không thể có loại học sinh bại hoại này. Loại chuyện này, tra ra được phải cùng nhau xử lý nghiêm khắc.."
Chu Nam càng không muốn cho bất cứ cơ hội lật ngược nào, loại học sinh không biết xấu hổ này càng sớm cút khỏi Đệ Nhất Cao càng tốt.
Cái này một tung một hứng, phối hợp đến thật đúng là tuyệt không thể tả.
Úy Ương bình tĩnh như thường, chợt la lên một tiếng: "Em có thể chứng minh, em không có nói dối."
Biểu tình vô cùng vô tư.
Lôi Vũ cảm thấy chân tướng cuối cùng phải càng phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng, lập tức tiếp lời: "Em muốn chứng minh như thế nào?"
Chu Nam lại muốn nói, lại bị chủ nhiệm Hà túm lấy một cái gối từ trên ghế ném qua cắt ngang, nổi giận quát một câu: "Cô câm mồm cho tôi, nghe một chút lời của học sinh Úy nói thì cô sẽ chết à, Chu Nam, cô nhằm vào một học sinh như thế, rốt cuộc là có ý gì? Lấy việc công báo thù riêng cũng không phải như thế, nếu cô không muốn nghe, cút về cho tôi. Người khác cũng thế. Không được lại làm ồn cho tôi.."
Rốt cuộc là làm một cái chức vụ nhỏ, xụ mặt dọa như thế, đến bà lão Úy cũng tắt thanh, Đặng Ngọc cũng thế.
Bốn bề cuối cùng yên tĩnh lại.
Chủ nhiệm Hà mới hài lòng nhìn về phía Úy Ương, "Nói đi! Em muốn chứng minh phần đáp án này không có quan hệ gì với em thế nào.."
Úy Ương tới trước mặt Lôi Vũ, từ trên tay hắn nhận lấy mấy tờ