Một màn trò khôi hài cứ như vậy hạ màn, các thầy cô rời đi.
Đã gần trưa, buổi chiều lại được nghỉ, có thể không cần đến trường, nhưng cặp sách của cô vẫn ở đó, nghĩ ra cặp sách của Quyền Trân cũng chưa lấy về, cho nên vẫn là phải quay lại một chuyến.
Um, nên đi ăn cơm chưa rồi, gọi Quyền Trân cùng đi, sau đó đi bệnh viện xem tình huống của thầy Nghiêm, liên quan đến chuyện hắn nhận chỉ thị của ai, cô muốn điều tra rõ ràng.
Chủ nhiệm Hà nói, đợi một chút bọn họ cũng đi bệnh viện, chuyện này, tới lúc đó lại xem tình hình cần tiếp tục tra hỏi hay không.
Lúc này, Úy Ương ngồi trên ghế đá trong viên, thầm đem toàn bộ sự việc ngẫm lại, tiếp theo nên làm gì, trong lòng đã có tính toán.
"Úy Ương, Hà Hoan chạy rồi.. Nha đầu thối đó, cư nhiên xấu xa như thế, quay về tóm được nó, nhất định không bỏ qua.."
Quyền Trân từ bên ngoài đi một vòng, xác định Hà Hoan chạy rồi, liền chạy trở lại, nhìn thấy Úy Ương đang ngây ngốc, ngữ khí căm giận bất bình.
Bọn họ coi cô ta như bạn bè, cô ta lại chạy tới vu oan hãm hại, thật là khinh người quá đáng.
Úy Ương ngẩng đầu nhìn một cái, đứng dậy tiến lên phía trước, ôm chặt cô ấy, tự đáy lòng nói một câu. "Cảm ơn."
Kết bạn sơ qua với hai người, một người vắt óc tìm kế muốn tổn thương cô, một người tận tâm tận lực bảo vệ cô.
Lòng người a, thật quá không lường được.
Vốn dĩ, cô cho rằng Hà Hoan cũng là một người bạn đáng để kết giao, kết quả, thật là thất vọng lớn, dù có kinh nghiệm nhìn người ba mươi năm của kiếp trước, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn không thấu lòng người, từ đây có thể thấy, nhân tính phức tạp.
Quyển Trân cười cười, vỗ vỗ vai của cô, bị cô ôm có chút ngượng ngùng, nói: "Chúng ta là bạn bè, mình giúp bạn, đó là nhất định rồi. Đáng hận là Hà Hoan, cư nhiên hãm hại bạn bè như vậy."
Đích thực đáng hận.
"Đúng a, không nghĩ tới cô ta sẽ cắn ngược lại một cái."
Cô khẽ than một tiếng.
Quyền Trân rầu rĩ, "Ài, cậu nói, bọn họ rốt cuộc vì cái gì liên thủ hãm hại cậu thế?"
Úy Ương trời sinh tính thuần lương, căn bản không chủ động trở mặt với ai, cô nghĩ không ra lý do bọn họ tới hãm hại cô.
"Cái này cũng là chuyện mình muốn làm cho rõ."
Ánh mắt Úy Ương sâu xa.
Lần này cũng không phải là tạo một cái bẫy nhỏ nữa, nhiều người tham gia như vậy, tuyệt đối là một cái kết cấu lớn.
Đang cân nhắc..
"Úy Ương, nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây.."
Đặng Ngọc sau khi tiễn các thầy cô về, lẩm bẩm xông vào, trên mặt đằng đằng phẫn nộ, rất dọa người.
Úy Ương quay đầu, lạnh lùng nhìn qua, thấy bà ta đem them Quế cô cô xông vào, sau lưng còn có Úy Lan theo sau - Cô ta là tan học trở về.
"Con nha đầu chết tiệt này, dám ở trường học làm xấu mặt chị mày, khiến nó đi cọ nhà vệ sinh, ngươi cái thứ nuôi phí công vô ích.."
Đặng Ngọc chỉ vào trán cô mắng to, hình tượng ung dung cao quý, thời khắc này bị điên đảo, hoàn toàn không để ý có người ngoài đang ở đây.
Úy Lan vẻ mặt nghẹn khuất, bây giờ vì có mẹ chống lưng, liền tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Úy Ương nhàn nhạt thoáng nhìn qua, "Cái này gọi là có cược có thua. Đặng Ngọc, con gái bác thua, vậy chị ta phải chấp nhận cái giá của thua cuộc.."
"Sao chị lại thua? Thành tích kia của em căn bản chính là gian lận mà có."
Úy Lan chỉ vào cô căm hận mà kêu lên, ngữ khí đã nhận định lần này cô thi là gian lận rồi - Người a, nói bậy một khi nói nhiều rồi, liền sẽ coi lời nói bậy của bản thân thành sự thật khách quan, thật là quá đáng buồn.
"Có phải gian lận mà có hay không, thi lại lần nữa không phải là biết sao? Úy Lan, bình thường thấy cô ở trong trường dáng vẻ ngọc nữ, hóa ra trong lòng thế mà là đạo đức giả.. Thua rồi lại mách với người lớn, mất mặt.."
Quyền Trân vô cùng khinh thường nha đầu thối này trước mặt một mặt sau lưng một mặt khác.
"Hừ, ta mới không tin nó có thể thi tốt như thế. Thành tích khẳng định có vấn đề.