Cô ta không khỏi lấy một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, miệng kinh ngạc nói: "Cậu gần đây là làm sao thế, không những thành tích xuất sắc, đến phản ứng cũng trở nên mẫn cảm.. Úy Ương, trên người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện kỳ quái gì rồi? Cậu trước kia, căn bản không phải như thế."
Hà Hoan quan sát rất nhiều năm rồi.
Theo cô ta thấy, Úy Ương là người yếu đuối có thể bị bất kỳ ai bóp chết.
Cô nhát gan, cô vâng vâng dạ dạ, nhẫn nhục chịu đựng, trừ tướng mạo giống búp bê tinh xảo, cười lên có chút ngượng ngùng, kiểu đẹp đến tâm động hồn phách này, không còn ưu điểm gì.
Đơn giản mà nói, đây là một người yếu đuối đến mức hoàn toàn không có tính khí gì.
So với cô ta còn yếu đuối hơn, so với cô ta còn dễ bắt nạt hơn.
Người như thế, bây giờ lại biến thành người khiến người ta nhận không ra.
Thành tích tốt, tính khí ghê gớm, phản ứng nhạy bén, còn có, bên cạnh cô xuất hiện những người kỳ quái, bọn họ đang bảo vệ cô.
Đúng thế, cô biến thành lớn mạnh rồi.
Chỉ một ánh mắt liền có thể khiến người ta sợ hãi.
Cái miệng cũng biến thành lợi hại hơn, từng câu nói sắc bén khiến người ta không có cách nào phản đối.
Cô không nên là người như thế.
Không nên nha!
Là cái gì khiến cô trở thành dũng cảm như thế, kiên cường như thế, sáng chói như thế?
Úy Ương biểu tình nhàn nhạt, "Cái này không quan trọng, quan trọng là, ai đang chỉ thị cậu. Có thể nói cho mình không? Nếu cậu tình nguyện khai ra kẻ đó, nói không chừng mình có thể giúp cậu thoát khỏi bể khổ, từ đây không cần phải chịu sự bày bố của chúng nữa."
Trên đời này không có trung thành tuyệt đối, không phản bội có thể là vì cái lợi chưa đủ lớn.
Cô đang dụ hoặc cô ta.
Cô muốn bắt được kẻ kia.
Màn diễn hôm nay, hát lâu như thế, đây là đáp án cuối cùng cô muốn có được - Cô muốn làm rõ đường lối của đối phương.
"Dựa vào cậu?" Hà Hoan lắc đầu hừ một cái, vẻ mặt xem thường, "bản thân cậu còn chưa lo xong, bản thân khó bảo toàn, còn muốn bảo đảm mình bình an vô sự. Úy Ương, đầu cậu hỏng rồi à?"
Úy Ương nhàn nhạt chỉ chỉ vị đứng ngoài cửa: "Mình không có bản lĩnh, hắn có."
Hà Hoan nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng kia, người đàn ông giống thần giữ cửa vậy, cuối cùng vẫn là rất thận trọng mà lắc lắc đầu:
"Cậu đấu không lại hắn đâu. Úy Ương, nếu cậu thật sự muốn giúp mình, nhận cái tội danh gian lận kia đi, nhà mình mới có thể bình yên vô sự, nếu không, mẹ mình sẽ bị cha mình đánh chết, cha mình sẽ bị mấy người kia ném vào tù, mình sẽ bị biến thành kỹ nữ, cho đến khi mình trả hết món nợ mà cha mình thiếu mới thôi..
" Úy Ương, cậu không phải là người nghĩa khí lắm sao? Giúp mình đi, giúp mình đi.. Mình xin bạn đó, mình xin bạn..
Nói tới nói lui, cô ta chính là muốn Úy Ương nhận tội.
Một người có thể nói ra lời nói kích kỷ trôi chảy như thế, thật đúng là lợi hại a!
Quyền Trân nghe không nổi nữa, muốn đánh người, nắm đấm giơ lên.
Dù sự tình cô ta kể là thật, cô ta cũng không nên không biết xấu hổ thế.
Là người đều sẽ không làm thế.
Cô ta căn bản không phải người.
Tuyệt đối không phải.
Úy Ương lại chỉ cười nhẹ một cái, sắc mặt hờ hững, "Cậu không biết người không vì mình, trời tru đất diệt sao? Xin hỏi, mình với bạn có cái giao tình gì mà phải trả bằng danh dự của mình?"
"Đó nhưng là bốn mạng người đó, cậu thật sự nhẫn tâm thấy chết không cứu?"
Hà Hoan vẻ mặt nước mắt mông lung, thê thảm khẩn thiết.
Úy Ương trước kia mềm lòng nhất, cô ta muốn dùng nước mắt làm vũ khí, muốn có được đồng tình.
Đáng tiếc, đó đã không còn tác dụng.
Cô nhớ Úy Ương lúc 11 tuổi từng vì cứu một con chó, mà tình nguyện bị đánh; lúc 12 tuổi, có người trấn lột tiền của các em nhỏ cấp dưới, cô ngoan ngoãn lấy tiền tiêu vặt của bản thân ra, chỉ vì để việc được bình yên; lúc mười ba tuổi, vì giúp một bạn học lấp liếm, bị thầy cô hiểu lầm là trộm đồ.. Cô quá lương thiện, mà phần lương thiện này, thường bị người vô tình lợi dụng.
Từ phía Hà Hoan mà nhìn, cô chính là một người tốt