Một câu nói đơn giản, hoàn toàn lộ bộ mặt thật của Hà Hoan: Không có chút bản lĩnh, muốn thì lại rất nhiều, loại người này không hiểu được mất, đáng đời bị người lợi dụng.
Tuy rằng tình cha con không nên vứt bỏ, nhưng trong cảnh khốn cùng, có những quan hệ không đáng, thì phải có được có mất.
"Được, mình biết rồi. A Tô, anh đưa cô ấy xuống đi!"
Ngữ khí của Úy Ương đột nhiên trở nên rất lạnh lùng.
"Rõ."
Tô Triết quay đầu túm một nhát vạt sau của Hà Hoan xong đem ra ngoài, không để cô ta lại nói thêm câu gì nữa.
"Ài, Úy Ương, Úy Ương, cậu rốt cuộc giúp hay không giúp mình a.. Úy Ương.."
Âm thanh của Hà Hoan ngày càng xa.
Úy Ương rơi vào trầm mặc.
Quyền Trân bên cạnh chống tay trên má, trầm mặc một lúc lâu xong mới đẩy đẩy Úy Ương, ánh mắt thâm sâu hỏi: "Úy Ương, cậu không phải là muốn giúp Hà Hoan cứu cả nhà bọn họ đấy chứ!"
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy đây là cách nghĩ quá điên cuồng, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy bạn học Úy Ương này, trên người có một cỗ năng lượng thần kỳ, hoàn toàn có thể làm chuyện mà cô thấy gần như là không thể hoàn thành được.
Giống như hiện tại, bên cạnh cô xuất hiện một tùy tùng không thể tưởng tượng vậy.
"Cậu có biết cha của Hà Hoan là làm cái gì không?"
Úy Ương không đáp mà hỏi lại.
"Không biết. Mình với Hà Hoan mới học cùng chưa được một năm, chưa bao giờ thấy cha mẹ cô ta tới trường bao giờ, họp phụ huynh thì phụ huynh cô ta luôn vắng họp."
Từ điểm này có thể thấy, cảnh ngộ của Hà Hoan đích thực thảm hơn các cô.
Ít nhất cô với Úy Ương còn có phụ huynh tới họp phụ huynh - Cha cô dù có bận, họp phụ huynh vẫn sẽ tới.
"Một kẻ vô lại hoành hành thôn xóm, không chuyện ác nào không làm. Nếu mình có một người cha như thế, sớm đã đoạn tuyệt với hắn rồi. Nhưng Hà Hoan lại vẫn muốn dựa vào tiền bố thí của cha để duy trì cuộc sống." Úy Ương hừ một tiếng, đưa ra kết luận: "Cha cô ta không cứu được, cô ta cũng không cứu nổi nữa."
"Ồ.. Cậu.. Sao cậu biết rõ như thế, không phải là âm thầm điều tra cô ta đấy chứ?"
Quyền Trân ánh mắt sáng quắc, nói toạc ra, vừa nãy Hà Hoan nói nhiều như thế, cô kinh ngạc vô cùng, nhưng biểu cảm của Úy Ương rất bình tĩnh, dường như sớm đã biết rồi.
"Đúng, mình điều tra rồi.." Úy Ương đáp đến thản nhiên, "Lúc trước, mình từng nói với cậu, mỗi lần thi mình đều sẽ cố ý làm không ra gì, nguyên nhân là: Mình bị người uy hiếp.."
Theo đó, cô đem chuyện xảy ra lúc 10 tuổi, cùng với những bức thư nặc danh sau này từng cái từng cái toàn bộ nói hết ra.
Quyền Trân cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Úy Ương cư nhiên gặp phải sự tình ly kỳ quỷ dị như thế, khó trách lúc trước cô ấy sợ này sợ kia.
Ân, lạ quá, bây giờ sao cô ấy không sợ nữa thế?
Nguyên nhân là vì cái người tên Tô Triết này đang âm thầm giúp cô ấy sao?
"Vu oan hãm hại ở phòng thể dục, chính là kẻ kia an bài, vẫn may mình có phòng bị, không để hắn thực hiện được."
"Đoạn thời gian gần đây, mình luôn âm thầm nghĩ khẳng định hắn có chiêu sau, kết quả lâu như thế cũng không có động tĩnh, vừa động cái liền tới một cái chiêu lớn.
" Hôm chủ nhật đó, mình liền buồn bực, sao Hà Hoan đột nhiên đề nghị đi tới trường, nói là muốn đi phòng nhảy lấy đồ..
"Nghĩ mà xem a, ngày hôm sau liền là thứ hai, cô ta đại thể có thể hôm sau đi lấy, lại nhất quyết hôm đó đi là vì cái gì? May mà mình để ý, không có một mình ở cùng cô ta. Cô ta đi phòng nhảy lấy đồ, mình lấy cớ đau bụng, đi nhà vệ sinh trong thư viện."
Phòng nhảy chính là ở tầng hai của phòng thể dục. Hà Hoan là phó đội trưởng của đội nhảy trong trường, có chìa khóa bên đó. Thường đi bên đó luyện nhảy. Nói ví dụ, cô ta thời gian gần đây thường bớt thời gian luyện tập vũ đạo liên hoan cuối kỳ, sẽ rơi đồ vật, cái lý do này cũng nói ra được. "
" Đúng là quá âm hiểm. "Quyền Trân khẽ kêu một tiếng," Nếu cậu không dừng ở trong thư viện mấy phút như thế, thật đúng là có lý nói cũng không lại rồi.. "
Úy Ương cười cười, không nói ngoài ra cô còn có nhân chứng. Bất quá, lời này, cô