Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 237


trước sau

Thời khắc này, theo ánh sáng loáng thoáng của ánh trăng, hắn nhìn thấy Úy Ương đi tới, vội xin ông gọi bà:

"Úy Ương, em gái tốt, cứu anh, nhanh cứu anh a.. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh ở đây hướng em nhận lỗi, nhanh kéo anh lên, tay của anh sắp đứt rồi.. Cái trụ La Mã này không chắc chắn, nhỡ đâu không chịu nổi trọng lượng, anh sẽ ngã chết đó.. Anh là huyết mạch duy nhất của Úy gia đấy.."

Lúc này, Úy Hổ thật sự sợ, lại biến thành nhút nhát gan bé như chuột, luôn miệng nhắc em gái em gái.

Úy Ương vừa nghĩ tới mẹ suýt nữa bị ức hiếp, lại nghĩ tới nếu không phải Tư Tiểu Bắc âm thầm giúp đỡ, hiện tại người khóc lóc kêu gào không nhà cửa sẽ là hai mẹ con cô, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, một cơn tức giận ở ngực nhảy tới nhảy lui, đang không tìm được đường lao ra, nghe thấy hắn xin, liền lạnh lùng cười nói:

"Muốn lên đúng chứ?"

"Đúng đúng đúng.. Chỉ cần em tha cho anh một lần, sau này anh nhất định cung kính với em và dì.."

Tên khốn nạn này, một khi rơi vào hoàn cảnh xấu, liền sẽ nói lời dễ nghe cực kỳ - Tên này chính là một đứa cháu chắt của rùa không hơn không kém.

"Được, thế anh trả lời em, vì sao muốn hại chúng em?"

Úy Ương cắn chặt môi căm hận hỏi.

Úy Hổ treo trong không trung, mắt trông mong mà nhìn Úy Ương ở trên cao, vừa nhịn đau vừa nói thẳng: "Anh không biết đối phương vì sao muốn hại em, là cái tên Hà Côn kia tìm tới anh, đưa anh một xấp tiền, bảo anh giúp đỡ.. Anh chính là thấy tiền sáng mắt.."

"Bao nhiêu tiền?"

"1 vạn Đô la Mỹ.. Dì, cứu mạng a, nể phần cháu là cái mạng duy nhất của Úy gia, tha cho cháu một lần đi, cháu chỉ là tham chút tiền, chân chạy giúp người ta.."

Úy Hổ thê lương mà kêu thảm thiết.

Trái tim Úy Ương rét lạnh, 1 vạn tiền liền muốn hại tính mạng của mẹ con cô?

"Đơn giản như thế? Anh lừa ai thế? Coi tôi là đứa trẻ 3 tuổi à, chỉ có 1 vạn Đô la mà có thể khiến anh lấy thân mạo hiểm?"

Cô dọa hắn một câu.

"Đúng đúng đúng, còn có một nguyên nhân, đó chính là.."

"Chính là cái gì?"

Cô xông tới quát hắn.

"Chính là anh nhìn thấy căn phòng phía Đông Nguyên Kinh Đô. Toàn là anh tham lam gây họa. Dì hai, em Ba, cháu sau này không dám nữa.."

Chỉ cần sống sót, chỉ cần không thành tàn phế, hắn cái chiêu gì cũng đem ra hết.

Phòng ở Đông Nguyên?

Cách nói này thật mới mẻ nha!

Úy Ương ngẩn ra: "Ai nói, mẹ con em có hợp đồng mua phòng ở Đông Nguyên Kinh Đô chứ?"

"Anh cũng là ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói chuyện, nói chú Hai lúc làm trưởng thị vệ phủ tổng thống từng có một căn biệt thự, chính là khu Hoàng Thành, đoạn đường tốt, anh từng hỏi dì Hai, Dì Hai không thừa nhận.. Nhưng hôm nay anh thật sự có nhìn thấy hợp đồng mua phòng.. Chính là ở trong túi quần anh.. Em kéo anh lên, anh đưa cho em xem.."

Úy Hổ duỗi tay ra, ngóng trông cô có thể kéo hắn lên.

"Làm phiền cậu kéo hắn lên trước."

Úy Ương nghĩ nghĩ, nói với Tư Tiểu Bắc phía sau, bản thân không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với hắn - Người này khiến cô cảm thấy đặc biệt đặc biệt ghê tởm.

Tư Tiểu Bắc ra hiệu thuộc hạ của hắn, đem người kéo lên.

"Chính là nó."

Úy Hổ cuối cùng cũng trở lại mặt đất, nặng nhọc thở ra một hơi, từ trong túi đem hợp đồng gấp thành mấy gấp móc ra.

Úy Ương đón lấy, mở ra.

Tư Tiểu Bắc dùng điện thoại chiếu sáng, hắn đã đeo khẩu trang mới - Xem ra, ý thức bảo vệ bản thân của hắn rất mạnh.

Úy Ương liếc một cái, ánh mắt rơi vào hợp đồng nhận phòng.

Không sai, bên trên đích thực viết rõ đây là biệt thự nhỏ hoàng gia Lệ gia từng tặng, viết tên của Úy Võ với Trình Ân, vì thừa kế sản nghiệp.

Vì sao chuyện này mẹ chưa từng nhắc tới?

Trong lòng Úy Ương hỗn độn, đem nó gấp lại, bi thương, vì thừa kế căn phòng này, liền động sát tâm, ha ha, cô cười lạnh, ánh mắt một mảng lạnh lẽo.

Úy Hổ thấy thế liền run rẩy.

Thời khắc này, trong lòng hắn phát ra một cỗ sợ hãi khó mà miêu tả được - Lúc trước, hắn luôn cảm thấy Úy Ương chính là con búp bê có thể chơi trong lòng bàn tay, hiện tại, hắn đột nhiên phát hiện, con búp bê này trở thành một con dao sắc bén, tùy lúc tùy ý đều có thể đâm chết hắn.

"Em gái tốt, anh sai rồi, em tha cho anh lần này đi.."

Muốn mưu tài hại mạng người, bị người ngăn chặn rồi, nhẹ nhàng bâng quơ xin một câu liền muốn chạy thoát lên trời?

Ha!

Úy Ương hừ cười, không đáp, chỉ hỏi: "Chuyện này, Úy Lan có phải cũng tham gia vào không?"

"Đúng đúng đúng, là nó cầm đáp án về nhà, để vào phòng em.."

Vì bảo vệ cái mạng nhỏ, bán đứng em gái, cái chuyện này cũng chỉ có hắn mới làm ra được.

"Ai chỉ thị cô ta làm?"

"Cái này anh thật sự không biết! Nó có thể chính là tức em trong trường học khiến nó mất mặt."

"Đặng Ngọc thì sao, còn có lão thái bà có phải là cũng tham gia vào?"

"Tham gia thì tham gia, bất quá bọn họ chỉ là muốn khiến em thôi học, cũng không biết mục đích cuối cùng của anh với Hà Côn là bố trí em chết.. Anh không dám nói cho họ, sợ họ nhất thời mềm lòng phá hỏng chuyện này, Úy Lan chỉ biết anh sẽ đưa em tới nơi này nhốt một ngày một đêm, tới lúc đó, nó liền có thể đem tờ thư em chính tay viết kia đi tố cáo em, vì là để khiến em bị đuổi khỏi trường.."

Ha, vì khiến cặp mẹ con đáng thương bọn họ thuận lý mà chết, đúng thật là tận tâm chu đáo a!

"Được, bây giờ anh trả lời em một vấn đề khác."

"Em hỏi em hỏi, anh bảo đảm biết gì nói đấy."

"Sao anh biết chuyện Mộ Nhung Trưng rút quân rời đi?"

"Úy Lan nói."

"Úy Lan sao mà biết được?"

"Hẳn là La Lạc Lạc nói."

"Đích thực La Lạc Lạc?"

"Anh không biết, Úy Lan con nha đầu chết tiệt đó không nói."

Cô dám đánh cược, khẳng định không phải là La Lạc Lạc, tuyệt đối không phải.

"Vấn đề cuối cùng, vừa nãy lúc tới, vì sao anh muốn tách ra đi?"

"Đương nhiên là tạo bằng chứng không ở hiện trường a! Tuy chúng ta có một kế hoạch có thể nói hoàn mỹ, sẽ khiến các người chết hợp tình hợp lý, nhưng anh dù sao cũng phải lẩn tránh một chút. Cái này nhỡ đâu sau này Mộ Nhung Trưng muốn quay lại, muốn điều tra, anh cũng có cách nói tốt.."

Mấy câu này, hắn là càng nói càng nhỏ, có vẻ là chột dạ.

"Chỉ có thế?"

"Còn có một nguyên nhân chính là, sau chuyện này xong anh phải giết chết Hà Côn. Như thế, thì chết không đối chứng rồi."

Ha, toàn bộ kế hoạch thật đúng là thâm hiểm, cực kỳ chu toàn.

Trước tiên là thầy Nghiêm với Hà Hoan làm một vở, sau đó lợi dụng cái chết của thầy Nghiêm, vây khốn Tô Triết, tiếp theo mẹ xảy ra chuyện, cuối cùng cô bị ép viết thư tự nhận tội, sợ tội tự sát, mẹ tìm con gái, cùng nhau nhảy xuống hồ..

Kể từ đó, cô mang tiếng xấu, chết cũng đáng, không được bất kỳ ai đồng tình, Úy Lan giải hận, Úy Hổ có được một khoản tiền lớn, lại lấy được hợp đồng nhận phòng, không đúng, hẳn là nói tài sản Tây viện toàn bộ bị nuốt hợp lý..

Mộ Nhung Trưng lúc này, đợi làm xong chuyện trở về, mẹ con họ sớm đã bị đốt thành tro bụi, muốn điều tra, tất cả đầu mối đều bị phá, không biết điều tra từ đâu.

Một kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào.

Mà cô, sắp chết cũng không biết ai âm thầm ám toán cô!

Một mũi tên trúng hai đích, lại thành toàn người đứng phía sau màn, càng thành toàn trên dưới Úy gia, tốt biết bao a!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện