Trong lòng Úy Ương lạnh lẽo đến đáng sợ - mẹ gả cho một nhà như thế nào vậy, nhiều năm như thế, luôn ức hiếp cô nhi quả phụ hai người cũng thôi đi, bây giờ còn muốn trừ khử hai người bọn họ không một tiếng động, chỉ vì đạt được cái danh thừa hưởng di sản của họ.
Quá đáng sợ rồi.
Thật sự là quá đáng sợ rồi!
"Úy Ương, cái nên nói, anh đều nói rồi.. Anh thề, sau này, anh cũng không có suy nghĩ bậy bạ nữa đâu.."
Úy Hổ dơ tay lên thề.
Úy Ương lại cười lạnh một cái, dơ chân, hung hăng đạp một cái, Úy Hổ lại lần nữa bị đá xuống dưới, treo giữa không trung, còng tay gắt gao thít chặt tay hắn, đau đớn muốn đứt ra, hắn không nhịn được kêu thảm thiết ra tiếng.
"A.. Úy Ương, mày cái con tiện nhân, mày nói lời không giữ lời.."
Lấy điện thoại từ trên tay Tư Tiểu Băc, hướng xuống chụp ảnh, lưu lại một cái cười lạnh trên môi nói, "Đối với loại âm hiểm ác độc gian trá như anh, xin hỏi, tôi cần nói lòng tin không?"
"Dì Hai, cứu cháu cứu cháu, cháu là độc đinh của Úy gia đấy, nếu cháu có mệnh hệ gì, đợi dì trăm tuổi rồi, làm sao đi nhìn Chú Hai ở dưới đây.. Dì Hai.."
Người này thấy Úy Ương đã không màng tình nghĩa nữa, lập tức chuyển phương hướng tới Trình Ân hạ thủ, từng tiếng tru tréo lên thê thảm.
"Bạn học Úy, bạn muốn xử lý như thế nào?"
Tư Tiểu Bắc thấp giọng nói.
Hắn không cho rằng Úy Ương sau khi trọng sinh lại có lòng nhân từ nương tay muốn tha cho ác nhân.
"Không thể thả hắn không như thế được." Úy Ương đạm mạc nói: "Mở còng tay cho hắn, ném từ trên đây xuống dưới, nếu chết thì đó là mệnh của hắn, nếu không chết ngã nửa thân bất toại mới là tốt nhất.."
"Mày không thể đối với tao như thế, mày không thể đối với tao như thế.. Tao là anh mày, tao là anh mày đấy.."
Úy Hổ không ngờ tới cô thế nhưng tàn nhẫn độc ác như thế, nhìn xuống phía dưới đen như mực, hắn không khỏi hoảng sợ mà kêu lên.
Nhưng Tư Tiểu Bắc không nói hai lời trực tiếp mở còng tay, kệ hắn rơi từ tầng 3 xuống.
Một âm thanh phanh đến rung động, người kia phát ra một tràng kêu thảm thiết xong thì bắt đầu thống khổ rên rỉ.
Úy Ương không nhìn thêm một lần, xoay người vào phòng, nhìn thấy Trình Ân vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, ánh mắt xa lạ như vậy, khẽ thở dài: "Úy Ương, đó là.. Đó là anh họ cả con.."
"Vậy thì thế nào? Mẹ, lúc hắn liên kết với người ngoài muốn hại chết chúng ta, nhưng không hề nghĩ chúng ta cũng họ Úy, là một phần của Úy gia. Lúc trước, con có thể không nhịn được mà thương xót, sau này, con chỉ biết ăn miếng trả miếng."
Úy Ương mặt không biểu tình mà chặn đứng sự mềm lòng của mẹ.
"Cứ như thế, hắn càng không tha cho chúng ta đâu!"
Trình Ân vẻ mặt sầu lo.
Tính cách này của mẹ chính là quá nhu nhược, cô của lúc trước chính là quá giống mẹ, lúc nhỏ mới chịu nhiều ủy khuất như thế.
"Không tha thì không tha.. Bao nhiêu năm nay, chúng ta nhịn lại nhịn, anh em họ có từng đối xử tử tế với chúng ta chưa? Mẹ xem hắn coi nhe cháu trai, hắn thì làm gì? Úy gia những người gọi là người nhà kia, khi nào giống người nhà chưa?
Càng nghĩ càng phẫn nộ khó chịu.
Trình Ân lại thở dài, cũng không có nói thêm gì.
" Em tàn nhẫn độc ác không? "
Úy Ương xoay người hỏi Mộ Nhung Trưng.
Đàn ông phần lớn thích phụ nữ đơn thuần đáng yêu, mà cô thời khắc này, không nghi ngờ là một độc phụ có thể khiến đám đàn ông tránh xa.
" Anh muốn bắt hắn. "Đáp án của Mộ Nhung Trưng càng ác, duỗi tay khẽ đỡ hai vai cô, ánh mắt trầm định," Nếu em muốn khiến hắn sống dở chết dở, cũng tốt, khiến hắn chết dễ dàng thế, ngược lại tiện nghi hắn rồi.. Tuy anh rất hy vọng làm một người phụ nữ đơn giản một chút, nhưng cái này không đại biểu anh thích do dự không quyết đoán.. "
Không đợi hắn nói xong, cô liền duỗi tay ôm hắn thật chặt.
Cái