Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 244


trước sau

"Chỉ cần em đồng ý, anh có thể cho em dựa cả đời."

Mộ Nhung Trưng trước tiên ôm chặt cô, cho cô cảm giác an toàn, khẽ hôn lên tóc cô.

Đứa trẻ không có cha, đều sẽ thiếu cảm giác an toàn, cô từ bé không có cha, mà hắn, có như không - Lúc nhỏ hắn cũng không có cảm giác an toàn, đây là bệnh chung khi không có cha.

Những năm nay, hắn nỗ lực như thế, chính là muốn khiến bản thân trở thành không có gì làm không được, chỉ có như thế, hắn mới có thể cho người kia tương lai đứng bên cạnh hắn một thế giới an ổn.

"Câu nói này, thật êm tai."

Úy Ương khẽ thở dài.

"Em thích."

Bởi vì một câu nói này, cô khẽ cười.

Thật kỳ lạ, một câu nói đơn giản thế, từ miệng cô nói ra, đều khiến hắn cảm thấy lòng sinh yêu thích.

Đây là một kiểu cảm giác hạnh phúc giản đơn.

"Lúc nhỏ, em với mẹ từng trải qua một khoảng thời gian lưu bạt lang thang, sau đó tới đây, cảm thấy có nhà thật tốt. Mấy năm nay, em nhẫn nhịn sự khi dễ của Đông viên, luôn không dám phản kháng, bởi vì sợ đến một nơi an cư lạc nghiệp cuối cùng cũng không có nữa.."

Lẳng lặng, cô thổ lộ ra nội tâm của cô.

"Bây giờ sao dám phản kháng rồi?"

Hắn thấp giọng hỏi.

Úy Ương đầu tiên không nói, qua rất lâu, mới nói:

"Không có phản kháng, nào có giải phóng? Em lớn rồi. Sau này, cuộc đời của em tự bản thân làm chủ, nên em phải nỗ lực thành tài, thoát khỏi vận mệnh trói buộc. Mộ Nhung Trưng.."

"Um."

"Thật ra em biết, dựa vào người khác không thể dựa cả đời. Chỉ có dựa vào bản thân mới có thể sống tự tôn tự cường." Cô đột nhiên đẩy hắn ra, khẽ cười đè môi hắn, "Lời anh nói, em thích nghe, nhưng con đường của em, vẫn phải dựa vào bản thân em tự mình đi. Mộ Nhung Trưng.."

Cô nhìn hắn thật sâu.

"Um."

"Em muốn là quan hệ bình đẳng. Không phải em ngước nhìn anh, cũng không phải là anh ngước nhìn em. Nếu anh có thể cho em dựa vào, thế thì, em cũng cho anh kiểu dựa vào y như thế. Ở tương lai một ngày nào đó. Em hy vọng có thể trở thành hiện thực."

Mộ Nhung Trưng nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ dương, nụ cười ôn tồn tự nhiên mà lộ ra: Người phụ nữ của hắn, tâm rất lớn, hơn nữa thực kiêu ngạo.

"Tuy rằng dựa vào phụ nữ có chút yếu đuối, nhưng anh đợi."

Ra khỏi Úy viên, cô không phải muốn dựa vào ai, mà là cô muốn trưởng thành, chân chính mà lớn lên.

Tại Úy Viên, đối mặt với sự chất vấn của cha, Úy Lan tiếp tục mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói dối: "Cha, con không chọc nó. Là nó tự gây sự. Cha không biết, nó ở trong trường gian lận, vừa nãy nó tới đây chính là vì con biết nó gian lận, nó đây là tới cảnh cáo con!"

Lúc nói như thế, trong lòng cô ta thật ra rất là hoảng.

Sự xuất hiện của Mộ Nhung Trưng, quá có lực sát thương rồi.

Người đàn ông đó sao lại ở thành phố Ôn thế?

Nhưng cô ta nhất định phải nói thế.

"Lại gian lận?"

Úy Văn tức đến đau tim.

"Đúng a, nó thi được đứng nhất trường. Cha, cha cảm thấy nó có thể thi được đứng nhất không? Tổng điểm 700, nó thi được 680, cha nói có thể không?"

Úy Lan đầy miệng miệt thị.

Úy Văn nghe thế trực tiếp nhăn mày, chỉ phía Úy Ương khuất dạng, hận nói: "Con nha đầu này, sao trừ đem tới cho gia đình tiếng xấu, thì không biết tranh chút khí thế gì, thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a, ài, Nhị đệ ta sao lại sinh ra một đứa nghiệp chướng không biết tiến bộ như thế, ta thân làm bác nó, không làm hết chức trách của trưởng bối, ta hổ thẹn a.."

Hắn hận đến đập mấy cái vào ngực, đáy lòng cực loạn, con nha đầu chết tiệt đó cũng không biết nói với Mộ Nhung Trưng cái gì, khiến người đó tức tối với hắn, Úy gia chỉ sợ phải ầm ĩ thành lớn chuyện rồi.

"A Văn, đây không phải trách nhiệm của con, toàn là Trình Ân không có cách quản giáo, đem nó nuôi thành đức hạnh thế. Con đừng tức giận, đừng tức giận nữa.." Lão bà Úy rất lo lắng con trai lớn tức tới đổ

bệnh ra, thế thì bà nửa đời sau liền không có chỗ trông cậy rồi: "Được rồi được rồi, chuyện trong nhà ấy à, con đừng bận lòng nữa, chúng ta tới xử lý là được rồi.. Con sớm chút nghỉ ngơi đi!"

"Mẹ, vừa nãy mẹ cũng thật là. Mộ Nhung Trưng người này, chúng ta hiện tại không thể trước mặt xung đột với hắn. Bối cảnh của hắn, chúng ta vẫn chưa làm rõ ràng."

Úy Văn nhịn không được mà oán trách một câu.

"Sợ cái gì, có nói thế nào nữa con cũng là trưởng bối, sao có thể để một đứa nhỏ tuổi hống hách đè lên đầu lên cổ."

Bà lão Úy cho rằng bản thân không làm sai.

Úy Văn há miệng thở dốc, muốn tranh luận, lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, ngược lại đã đắc tội người ta rồi, nhưng mong không xảy ra náo loạn gì mới tốt.

Hắn không muốn lại tranh luận gì nữa, muốn quay về phòng yên tĩnh, quay đầu trong lúc lơ đãng phát hiện phòng con trai vẫn một mảng tối đen, nhìn nhìn thời gian, đều đã sắp 11 giờ rồi, không khỏi bực bội mà hỏi một câu: "Tên tiểu tử kia ra ngoài làm loạn vẫn chưa về à.."

"Cha, anh ra ngoài xử lý việc rồi.."

Đợi một chút, Úy Lan đột nhiên trừng lớn mắt, theo kế hoạch, tối nay Úy Ương sẽ bị nhốt ở kho bỏ hoang bên kia, bây giờ chạy tới đây, thế kho hoang phế kia là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?

"Lan Lan sao thế?"

Đặng Ngọc thấy con gái lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vội hỏi.

"Không, không có gì ạ!" Chuyện hôm nay, không thể ở trước mặt cha nói ra được: "Cha, cha đừng tức giận nữa, trước đi ngủ thôi! Anh trai hẳn là rất nhanh sẽ quay về mà. Có khả năng là đi trực ban rồi.."

Úy Văn không nghi ngờ, quay về phòng.

Úy Lan đợi cha vừa rời đi, vội đi đóng cửa, trước lúc bà vẫn chưa nói, ngưng tiếng nói: "Bà nội, mẹ, anh trai có khả năng xảy ra chuyện rồi.. Chúng ta có cần đi tìm không a.."

Đối với Đặng Ngọc mà nói, con gái tuy là bảo bối, nhưng con trai càng là cục vàng, trong cái xã hội này, rốt cuộc vẫn là thiên hạ của đàn ông, đàn ông có thể nối dõi tông đường, quang diệu nhà cửa, con gái có lợi hại hơn, tương lai cũng là người của nhà người khác.

Vừa nghe lời này, sắc mặt bà ra thình lình biến đổi, kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, lúc chập tối, con với anh trai vừa xử lý Úy Ương một trận, còn ép nó viết thư tự nhận tội gian lận, sau đó lấy dì uy hiếp, muốn đem nó nhốt trong kho hoang phế, ngày mai không cho nó đến trường học, bây giờ lúc này, nó căn bản nên ở đó, kết quả lại chạy tới đây náo loạn, đến Mộ Nhung Trưng cũng tới, mẹ nói, anh trai có hay không.. Mẹ, làm sao bây giờ? Chúng ra có nên đi kho bỏ hoang kia xem một chút không?"

Úy Lan lo lắng sốt ruột, đáy lòng rất rõ, mẹ có yêu thích cô ta thế nào đi nữa, cũng không xem trọng bằng anh trai. Anh trai là tâm gan, mà cô ta là tới thêu hoa trên gấm thôi, là vì lợi ích gia đình.

"Đi chứ, nhất định đi, nha đầu này hiện giờ càng ngày càng giảo hoạt, không chừng Tiểu Hổ trúng kế của cô ta rồi ấy.. Ai nha, bị con nói như thế, trong lòng ta như thế nào hoảng lên rồi.. Nhanh nhanh nhanh, mau lên, Lan Lan, con đem theo A Quế, hai người lặng lẽ qua đó xem một cái."

Lão thái thái cũng lo theo, trái tim hoảng đến khó dừng được.

"Ấy, con lập tức đi ngay."

Úy Lan từ trong ngăn kéo tìm ra đèn pin, muốn ra ngoài.

Đặng Ngọc càng nghĩ càng không yên ổn, nghĩ tới nghĩ lui, ở trong nhà đợi không nổi, bỏ lại lão thái thái đuổi theo: "Lan Lan, mẹ đi cùng con.."

Vừa đi ra ngoài trong lòng vừa thầm niệm: Ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì.."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện