10 phút sau, tài xế chở ba người phụ nữ tới kho bỏ hoang.
Thời gian đã hơn 11 giờ, bốn bề vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu, đẩy nửa cánh cửa kho bỏ hoang khép hờ ra, bên trong truyền tới từng trận kêu rên thảm thiết ô ô ô trong bóng tối, âm thanh này có vẻ kinh khủng cực kỳ.
Úy Lan xoa xoa cánh tay, cảm thấy nổi hết cả da gà, "Ai thế, ai đang kêu? Là người hay là quỷ? Mẹ, con nghe nói nơi này từng có người chết, dưới đất từng là hố chôn ngàn người, không phải là quỷ chứ.."
Cô ta nhát gan, càng nghe lại càng sợ.
"Có thể là chó hoang, không đúng.."
Đặng Ngọc phân biệt âm thanh, trong lòng không khỏi trầm xuống, tức khắc cứng đờ, bất động.
"Mẹ.. Mẹ, Mẹ sao lại không đi nữa thế? Có cái gì không đúng sao?"
Úy Lan cực kỳ sợ hãi, cảm thấy phong cảnh bốn bề gió lạnh vù vù, có chút tàn tạ hoang vắng, hận không thể chạy khỏi đây.
"Lan Lan.. Lan Lan.."
Đặng Ngọc đột nhiên nắm chặt tay Úy Lan, miệng toàn là sợ hãi.
"Sao thế ạ sao thế ạ?"
Úy Lan hận không thể quay đầu về ngay, anh trai nhất định không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không.
"Đó là âm thanh của anh con, đó là âm thanh của anh con a.. Con nghe mà xem, có phải không? Có phải không?"
Âm thanh trở nên muôn vạn hoảng sợ.
Sau khi nghe kỹ, Úy Lan cũng nghe ra rồi, đó là âm thanh kêu cứu, âm thanh thật đúng có chút giống giọng của anh trai.
"Thật sự là Úy thiếu gia."
Quế cô cô lúc bình thường gan rất lớn, nhưng vừa tới nơi âm u đáng sợ này, lại chỉ có thể ở sau lưng tài xế, không dám thở mạnh một cái, thời khắc này, bà ta cuối cùng cũng nghe ra rồi.
"Phu nhân, là hướng kia."
Tài xế chỉ phía Tây.
Một đoàn người đi vào, âm thanh rên rỉ kia càng lúc càng gần, đèn pin soi qua, bọn họ nhìn thấy có người ngã trên mặt đất, miệng rên rỉ: "Cứu mạng a cứu mạng a.. Ta là Úy Hổ, ta là con trai của cục trưởng cục tài chính và thuế vụ, bất luận là ai, chỉ cần cứu ta đưa đi bệnh viện, ta liền đưa cho các ngươi rất nhiều rất nhiều tiền.."
"Ai nha, Tiểu Hổ a, Tiểu Hổ a, đây là làm sao thế? Con đây là làm sao thế?"
Đặng Ngọc nhìn thấy con trai tàn tạ dưới đất không thể động đậy, thét chói tai cả cơ thể nhào tới.
Úy Hổ kêu đến khàn cả giọng cũng nhận ra rồi, hóa ra là mẹ còn có em gái chạy tới, tức khắc giống đứa trẻ khóa òa lên, "Mẹ, cứu con, mẹ, cứu con.. Con đau, con đau.."
"Tiểu Hổ, con đau ở đâu, con đau ở đâu.."
Đặng Ngọc muốn đỡ, lại không dám đỡ, sợ động vào làm đau con trai bảo bối này.
"Xương của con gãy rồi, mẹ, xương của con gãy rồi, không động được, con cử động không được nữa.." Úy Hổ kêu thảm thiết, trên trán toàn là mồ hôi, trên người cái áo sơ mi sớm đã bị thấm ướt mồ hôi, bị gió lạnh thổi, toàn thân lạnh băng, hắn cảm thấy hắn sắp chết rồi, tiếp tục khẩn cầu: "Nhanh gọi xe cấp cứu, nhanh gọi xe cấp cứu.. Con phải rời khỏi nơi quỷ quái này, con phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.."
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái nơi hắn tỉ mỉ chọn lựa đưa Úy Ương tới, thiếu chút nữa vùi chôn tính mạng của chính bản thân.
Úy Lan ở bên cạnh hoảng loạn thất thố, thấy mẹ hoảng loạn thì bảo tài xế đi tìm người giúp, một bên khóc lóc kêu lên: "Sao anh bị thành thế này, này rốt cuộc là ai làm thế?"
Nhất định là Úy Ương với Mộ Nhung Trưng liên thủ hại.
Nhất định là thế.
Cái đứa Úy Ương kia, thật là càng ngày càng đáng sợ.
Úy Lan căm phẫn nghĩ.
Nửa tiếng sau, Úy Hổ được đưa tới bệnh viện, sau khi được bác sĩ chẩn đoán, vì xương chậu cùng xương vùng đùi dập nát, còn về chỗ gãy rất mẫn cảm, sau khi làm phẫu thuật trị liệu, có thể sẽ tạo thành cử động không thuận tiện, cũng không thể chạy nhảy được nữa, thậm chí có khả năng sẽ ngồi xe lăn suốt đời.
Sau khi biết chẩn đoán, Úy Hổ ruột gan đứt từng khúc, gào khóc lên, chọc đến Đặng Ngọc với Úy Lan cũng theo đó rơi nước mắt.
Đặng Ngọc khóc một lúc lâu, đuổi bác sĩ ra ngoài, hỏi con trai rốt cuộc là tình huống gì.
Úy Hổ đem toàn bộ sự tình bản thân trải qua nói một lượt.
Đặng Ngọc nghe mà đáy