Nhìn cũng tội nghiệp!
Vì thế bình hoa Khanh quyết định gọi thêm một đ ĩa sườn chua ngọt, vô cùng nhiệt tình đặt trước mặt chàng trai làm màu: "Mời anh.
"Mời tôi á? Anh trai công nhân sửng sốt nhìn cô, chỉ ngón trỏ vào bản thân.
Nhan Khanh mỉm cười thật tươi, hai mắt híp lại thành một sơi chỉ, gật đầu: "Ưm, chúc anh sớm ngày trở thành ông chủ khách sạn, sớm ngày thực hiện ước mơ.
Cô chân thành nói: "Ăn nhiều vào thì mới có sức, con đường thực hiện ước mơ gian nan lắm, anh có thể phải vác thêm vài tấn đá, xây thêm mấy chục tòa nhà cho người ta…có khi tới già còn chưa thực hiện được.
Lý Hoài Cẩn híp mắt nhìn cô.
Nhan Khanh biết mình nói sai vội vỗ hai cái vào miệng, cười hờ hờ cho qua chuyện.
"Cảm ơn.
Lý Hoài Cẩn bật cười.
Người lao động chân chính, có ước mơ cười đẹp quá! Có lao động nhất định sẽ có vinh quang, Nhan Khanh tin tưởng nhìn anh: "Anh làm việc ở công trường đối diện sao?
"Ưm
Kiệm lời quá, mẹ cô thường nói những người ít nói đều rất thành thật, sống nội tâm.
Nhan Khanh càng nhìn càng thích nên tiếp tục nhiều chuyện: "Tiền lương có đủ ăn không?
"Dư! Anh công nhân cắn chặt môi, hình như muốn bật cười.
Đấy anh ta lại tiếp tục làm màu, bịa đi, bịa tiếp đi! Dư giả kiểu gì chỉ gọi một tô mì nhỏ.
Trong quán ăn nghèo nàn không có máy lạnh, Nhan Khanh ăn đến mức đổ mồ hôi vì thế cô tháo mũ bảo hiểm xuống cho mát.
Sau khi thấy rõ diện mạo, ông chủ quán ăn bưng nước trà đến bàn nhìn cô có chút sửng sốt.
Lý Hoài Cẩn chỉ vào vách tường, trên đó dán đầy hình cô.
Không phải ông chủ là fan của cô, là do vách tường bóc sơn nên mới lấy hình cô dán vào, còn có hình một số minh tinh khác.
Tiêu rồi! Ông chủ nhận ra rồi! Trong đầu Nhan Khanh hiện ra tiêu đề bát quái Hay là > Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến sự nghiệp cô tan tành.
Ông chủ tóc đã bạc trắng rót cho cô một ly trà, ánh mắt hiền từ: "Cô cũng đến đây làm công? Ông chủ đột nhiên thở dài, rồi vỗ vào vai cô: "Cuộc sống khó khăn lắm đúng không? Sáng nào đọc báo tôi cũng thấy cô bị toàn nước chửi, làm công nhân cũng tốt, cùng lắm bị chủ công trường chửi thôi.
Tốt! Tốt!
Mạch não ông chủ linh hoạt thật, nghĩ ra được chuyện diễn viên hết thời đi vác gạch đá cho công trường.
Tư duy đáng nể này nên đi viết báo giật tít chắc chắn sẽ thành công.
Nhan Khanh ngại ngùng cười vài cái rồi câm nín không nói một lời, cô đưa tay lên miệng "suỵt ra hiệu giữ bí mật.
Nhan Khanh thuận miệng bốc phét: "Như ông chủ nói đấy, cuộc sống tôi khó khăn lắm.
Anh công nhân lắc đầu cười cười, không nói thêm lời nào.
Để lộ thân phận nhưng không có ai ném trứng vào người cô, không có tiếng máy ảnh nên Nhan Khanh ăn một bữa rất thoải mái.
Ăn đến mức cả