Người ngoài nhìn vào đều thấy cô là nữ minh tinh điềm tĩnh nhưng thật ra Nhan Khanh là đang lâm vào trạng thái mờ mịt không lối thoát.
Ông chủ dự án ngồi bên cạnh mời Nhan Khanh một ly rượu: "Cô vất quả rồi!.
Cô nhẹ nhàng cụng ly, trong lòng thầm nghĩ có làm cái quỷ gì đâu mà vất quả, từ sáng đến trưa chỉ ngồi một chỗ như bình hoa, không mệt chút nào, không mệt!
Nhan Khanh nhỏ giọng: "Chúc dự án thành công.
Tầm một giờ chiều, sự kiện sắp kết thúc.
Nhan Khanh đứng dậy nói vài câu xã giao rồi xách váy ra về.
Nhưng tư bản vẫn chưa tha cho Nhan Khanh, chiều nay cô còn phải gặp mặt vị tổng giám đốc nào đó.
Trợ lý đưa cho cô một hộp sữa uống tạm: "Ráng thêm chút nữa, kí hợp hợp đồng xong là có thể về nhà nghỉ.
Nhan Khanh quyết tâm gật đầu: "Ưm Phải cố gắng lấy thật nhiều hợp đồng quảng cáo, tăng độ quốc dân mới được các nhà sản xuất phim chú ý.
Nhất định phải cố gắng thêm ba ngàn lần!
Rất nhanh Nhan Khanh đã đến tòa khách sạn cao cấp.
Cô có chút sững người, đây là khách sạn hôm trước cô cùng Tư Hà đến ăn.
Không biết lát nữa có gặp lại anh công nhân giả làm tổng tài nữa không?
Nghĩ đến đây Nhan Khanh liền bật cười.
Cửa thang máy mở ra, cô liền điều chỉnh lại cảm xúc.
"Phòng tổng giám đốc ở tầng ba mươi.
Chàng trai đứng quầy lễ tân chắc là fan của Nhan Khanh, vừa nhìn thấy cô đã vội đỏ mặt.
Trợ lý nói: "Cảm ơn.
Nhan Khanh đứng bên cạnh chỉ gật đầu, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Giày cao gót chạm lên sàn nhà, từng bước chân của cô đều được camera ghi lại.
***
Khi cô đẩy cửa vào đã có một người đàn ông ngồi sẵn ở ghế sofa, vì gần cửa sổ nên ánh nắng chiếu vào, nhất thời cô không nhìn rõ.
Trợ lý bước nhanh đến bắt tay: "Giám đốc Lý, rất vui gặp anh.
"Tôi rất trông chờ vào lần hợp tác này.
Giọng nói hơi quen, có thể đã nghe ở đâu đó.
Nhan Khanh đi từng bước nhỏ đến gần, ánh sáng xung quanh dần dịu hơn khiến cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Tóc đinh, mũi cao thanh tú.
Khuôn mặt này giống như đúc anh công trường hôm trước.
Thấy cô sững sờ, trợ lý huýt nhẹ vào vai cô: "Mau chào hỏi người ta.
Xin chào.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Nhan Khanh cảm thấy diện mạo đối phương hôm nay rất nhã nhặn, sạch sẽ.
Đầu óc mờ mịt, Nhan Khanh cảm thấy anh đang đùa giỡn mình: "Anh gạt tôi?
Lý Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nhếch lên nhìn cô chăm chú.
Trợ lý ngồi bên cạnh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, vị này gây thù chuốc oán với bà cô nhỏ khi nào, đã bị thư kí mời ra ngoài: "Xin lỗi anh, giám đốc chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cô Nhan Khanh.
"Lý Hoài Cẩn.
Anh chậm rãi nói ra ba chữ, phá tan bầu không khí.
Nhan Khanh đâu có hỏi anh tên gì? Rõ ràng người này muốn đùa giỡn cô, lừa cô cả đ ĩa thịt sườn.
Nhìn thấy anh ta thư thái ngồi bắt chéo chân, mặt mũi ôn hòa cứ như không chấp nhặt cô vô lễ.
Nhưng miệng người này cười tươi như hoa đây rõ ràng là cười nhạo cô ngu ngốc.
Nhan Khanh mím môi, lông mày căng lại, trông như con nhím xù lông: "Anh đang cười nhạo tôi?
Anh nghiêng đầu, giả bộ nghe không hiểu: "Nhan Khanh tiểu thư, không biết tôi đã mạo phạm cô khi nào?
"Rõ ràng anh nói mình công nhân công trường, anh có tiền như vậy còn lừa tôi cả đ ĩa thịt,