Trong lòng Trang Trừng đập mạnh vài cái, vẻ mặt trấn định: "Chỉ giáo cho?"
Tiết Tử Linh nói: "Ngươi đần như vậy, đương nhiên phải tìm người thông minh rồi. Hôm nay ngươi cũng chính miệng thừa nhận ta 'thông minh như băng' ta nhưng nghe được."
Trang Trừng hơi khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, nhìn Tiết Tử Linh muốn hỏi lại thôi. Nàng muốn hỏi có phải Tiết Tử Linh nói cùng nàng nghĩ là giống nhau? Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên.
Cao Trường Phong ở bên ngoài hỏi: "Trang thiếu trang chủ, có tiện trò chuyện một chút không?"
Trong lòng Tiết Tử Linh không vui, khiêu mi chờ Trang Trừng trả lời.
Trong lòng Trang Trừng cũng oán trách Cao Trường Phong đến không phải lúc, nói: "Ta hơi mệt chút, mời Cao công tử trở về."
"... A, tốt." Cao Trường Phong ngừng một lát, nói: "Trang Trừng, cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa ta lại đến."
Tiếng bước chân Cao Trường Phong đi xa.
Tiết Tử Linh gõ gõ bàn, chậc chậc nói: "Trang Trừng? Trường Phong! Trang Trừng? Trường Phong! Trang Trừng? Trường Phong..."
Trang Trừng ngạc nhiên: "Cô làm gì đó?"
Tiết Tử Linh bĩu môi: "Ta trở về phòng đây."
"..." Trang Trừng nhìn nàng ra khỏi phòng, vung tay đóng cửa lại, buồn bực nghĩ: dù sao cũng không phải là ghen chứ? Tiểu Tiết càng ngày càng kỳ quái.
Bị Cao Trường Phong quấy rầy, nhất thời Trang Trừng quên mất những tâm tư lúc trước, chờ lại nhớ tới, nàng không khỏi lắc đầu. Trang Trừng nhớ Tiết Tử Linh từng nói với nàng một câu: không có duyên phận chớ cưỡng cầu. Trước câu này còn có một câu là: mệnh định phải xem đến cuối cùng. Đối với tâm ý của Tiết Tử Linh, Trang Trừng không ôm hy vọng quá lớn, cho nên vẫn là từng bước một đi đến đây. Tựa như các nàng đều đồng ý, việc này, phải thuận theo tự nhiên.
Trước bữa cơm tối, Cao Trường Phong lại đến gõ cửa Trang Trừng, lần này Trang Trừng mời hắn tiến vào.
Cao Trường Phong biểu hiện vô cùng lễ nghĩa, vẻ mặt cũng rất chân thành, hắn nói: "Trang Trừng, ta tới là vì xin lỗi chuyện giữa trưa. Lúc trước không biết Tiết Tử Linh là bằng hữu của cô, khả năng có một chút lãnh đạm."
Trang Trừng nhíu mày, cùng là gọi thẳng tên họ, nàng nghe ra được Cao Trường Phong gọi Tiết Tử Linh ba chữ kia không hề có ý kính trọng, mà ngữ khí gọi nàng lại có chút ý vị sâu xa. "Gian phòng của Tiết cô nương ở cách vách, nếu như là đến xin lỗi, vì sao không trực tiếp tìm Tiết cô nương nói?"
Cao Trường Phong chẳng qua là tìm lý do đến gặp Trang Trừng, muốn vãn hồi hình tượng của hắn trong lòng nàng, nếu làm hắn đến gặp Tiết Tử Linh xin lỗi thật, hắn tuyệt đối sẽ không chịu. Cao Trường Phong hắn là thân phận gì? Tiết Tử Linh lại là thân phận gì? Xem mặt mũi Trang Trừng hắn không làm lơ Tiết Tử Linh đã là hắn rộng lượng rồi.
Nhưng những suy nghĩ này Cao Trường Phong sẽ không để Trang Trừng biết, hắn nói: "Ta nghĩ Tiết Tử Linh con người phóng khoáng, sẽ không thèm để ý những lễ giáo này."
"Ngươi dựa vào cái gì cho là ta không thèm để ý?"
Tiết Tử Linh đẩy cửa vào.
"Ách, Tiết Tử Linh?" Cao Trường Phong kinh ngạc.
"Tên của cô nương là để ngươi tùy tiện gọi sao?" Tiết Tử Linh hờ hững quét mắt nhìn hắn một cái.
Cao Trường Phong nhíu mày, ngại vì Trang Trừng ở đây, hắn nhịn xuống nộ khí, chắp tay nói: "Tiết cô nương."
"Còn nàng?" Tiết Tử Linh dang tay ôm eo Trang Trừng, nhìn thẳng vào hắn.
Cao Trường Phong thấy Trang Trừng không lên tiếng, đành phải cắn răng, kêu một tiếng: "Trang cô nương."
Nhưng Tiết Tử Linh lại không buông tha hắn: "Ngươi chỉ là nghĩa tử, ở đâu ra kiêu ngạo như vậy, giữa trưa gọi là gì không nhớ rõ?"
"... Trang thiếu trang chủ." Cao Trường Phong nghiếng trong kẻ răng ra mấy chữ này.
Hài lòng về xưng hô, Tiết Tử Linh sơ bộ thỏa mãn, còn muốn làm khó dễ hai câu, chợt nghe động tĩnh, quay đầu nhìn ra cửa.
Một khắc sau, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc quần áo rực rỡ thập phần tươi đẹp chạy vào. Nàng trừng mắt nhìn Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng, khoác lên cánh tay Cao Trường Phong, nói: "Trường Phong sư huynh, tại sao huynh không đến trường luyện võ nha!"
"Tiểu sư muội!" Cao Trường Phong vội vàng giật tay của nàng xuống: "Trước mặt khách nhân, muội khiêm tốn một chút."
"Trường Phong sư huynh?!" Tiểu sư muội mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin: "Muội làm sao vậy? Trước mặt những khách nhân khác cũng là thế này, như thế nào huynh không nói? Có phải huynh thấy các nàng xinh đẹp..."
Cao Trường Phong cắt ngang lời nàng: "Không được nói lung tung!"
"Hừ!" Tiểu sư muội tin tưởng vững chắc phán đoán của mình, nhận định sư huynh của nàng đứng núi này trông núi nọ, ngước cổ nói: "Các nàng có bao nhiêu xinh đẹp? Sau này ta so với các nàng càng đẹp hơn!"
Tiết Tử Linh buồn cười.
Cao Trường Phong lúng túng không thôi. Hắn muốn cho Tiểu sư muội nhanh chóng ly khai, nhưng cũng biết Tiểu sư muội vốn điêu ngoa, nhất định sẽ không chịu. . Đam Mỹ H Văn
Trang Trừng vốn cũng có ý đuổi người, vì vậy thừa cơ nói: "Vị Tiểu sư muội này xem ra có chuyện quan trọng hơn, nếu như Cao công tử là tới xin lỗi, hiên tại cũng đã nói, chúng ta sẽ không ngươi rồi."
Cao Trường Phong đành phải cáo từ: "Đa tạ Trang... Thiếu trang chủ."
Tiểu sư muội đạt được mục đích, vênh váo tự đắc mà kéo lấy Cao Trường Phong đi rồi.
Tiết Tử Linh đánh giá: "Kinh nghiệm sống chưa nhiều, nghé con đấy."
Trang Trừng gật đầu: "Ánh mắt không tốt lắm."
Tiết Tử Linh quay đầu nhìn nhìn nàng, nói: "Ngược lại ánh mắt Cao Trường Phong rất tốt. Tiểu sư muội bộ dáng không tệ, ngươi lại càng không cần phải nói."
Trang Trừng mấp máy môi, trên mặt lộ ra vui vẻ: "Ta như thế nào không cần phải nói."
"Chậc chậc..." Tiết Tử Linh nhéo nhéo đôi má Trang Trừng: "Hoa nhường nguyệt thẹn, nhân gian tuyệt sắc nha."
Vừa rồi Trang Trừng mặt dày mày dạn hỏi ra miệng, hiện giờ lại ngượng ngùng, trên mặt ửng hồng, dời hai bước, mắt đảo qua một bên: "Ân, Lô cô nương nói tiểu đội tìm chuông của Đại Chiêu Tự đã đến, là xảy ra chuyện gì sao?"
"Từ bỏ chứ sao." Tiết Tử Linh nhẹ nhàng nói: "Ta và ngươi vừa bước chân vào giang hồ, mang theo nó rất bất tiện, vừa vặn để nhóm tiểu hòa thượng này đưa trở về."
Trang Trừng khẽ giật mình, những lời này đến quá mức đột nhiên. Lần này gặp được, nàng vốn nàng vừa nghĩ Tiết Tử Linh là không giữ được đấy, việc này phải thuận theo tự nhiên, một bên lại luôn muốn hỏi Tiết Tử Linh, lần này có thể ở lại bao lâu? Nghĩ tới nghĩ lui vài lần, nàng