Trận chiến cuối cùng được quan tâm nhất kết thúc trong vội vàng. Không ai cho ra phán quyết cuối cùng.
Nếu như chỉ nói thắng bại, vậy chính là Cao Trường Phong thắng, cái này không có gì dị nghị. Thế nhưng chiêu cuối hắn lại ra sát chiêu, cái này lại là lí do thoái thác rồi.
Nói về vấn đề này, không phải nói không thể ra sát chiêu, nhưng tam thức kia Cao Trường Phong căn bản không có ý "dừng lại". Không ít người trong lúc thảo luận, suy đoán Cao Trường Phong có phải thật sự đối với Lô Phi nổi lên sát tâm.
Cái gọi là ba người thành chợ, có mấy lời truyền tới truyền lui liền thay đổi ý nghĩa. Hết lần này tới lần khác nghe lại có vài phần tin cậy. Vì vậy chờ đến lúc Cao Trường Phong phát hiện cũng muốn giải thích rõ ràng, đã chậm.
Cao Trường Phong người này tâm cao khí ngạo, mặc dù hiểu biết một ít đạo lí đối nhân xử thế, nhưng đạo hạnh còn chưa cao. Từ năm trước được Lô trang chủ nhận làm nghĩa tử, mặc dù thường ngày đã chú ý lời nói và việc làm, cũng không tránh khỏi lên mặt. Một ít sư huynh đệ không quen nhìn hắn, đều nói gần nói xa Cao Trường Phong tự xem mình là chủ nhân của Bình Lan Sơn Trang, tỏ vẻ không biết khiêm tốn là gì.
Sự kiện lần này vừa phát sinh, giống như thuận gió châm lửa, đống cỏ khô khô phần phật bốc cháy, cháy cho đến trước mặt Cao Trường Phong. Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn Cao Trường Phong trong mắt đều nồng đậm khiển trách cùng nghi ngờ.
Cùng lúc đó, một thanh âm xuất hiện. Ai cũng không biết thanh âm này xuất phát từ đâu, chỉ biết tốc độ lan trần của nó nhanh đến kinh người.
Thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn Trang, Trang Trừng đang làm khách ở Bình Lan Sơn Trang bọn họ. Chúng đệ tử không chỉ nghe được tin tức này, mà còn được thấy tận mắt trên đại hội luận võ.
Người kia xác thực là nữ tử.
Đều là nữ tử, Bình Lan Sơn Trang bọn hắn có Lô Phi. Bất luận năng lực, võ công, tài đức, cái nào yếu hơn Cao Trường Phong? Lô Phi bình dị gần gũi, khoan dung đại khí, lại khắc khổ, lại khiêm tốn, những thứ này đều rõ như ban ngày. Huống chi, Lô Phi vốn là chủ nhân thực thụ.
So với Cao Trường Phong, Lô Phi càng thích hợp làm chủ nhân – Cái thanh âm này đang nhận được ngày càng nhiều sự ủng hộ.
Trang Trừng và Tiết Tử Linh không tiện ly khai vào thời điểm này, quyết định ở lâu vài ngày, chờ thương thế Lô Phi tốt lên lại đi.
Vào ngày thứ ba sau khi Lô Phi bị thương, các nàng cùng đến thăm.
Vừa vào cửa, Lô Phi đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt nàng, lộ ra ánh mắt nàng càng thêm chăm chú.
Lô Phi chưa tính là mỹ nữ. Tướng mạo cha mẹ nàng đều rất bình thường, bởi vậy nàng cũng không xuất sắc. Bất quá, Lô Phi là một người sẽ cho người khác cảm giác không thể xem nhẹ nàng. Nàng có một loại khí chất tự nhiên có thể làm cho người khác sinh ra hảo cảm: tự nhiên, hào phóng, điềm tĩnh.
Nghe tin các nàng đến, Lô Phi ngẩng đầu cười cười: "Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, mời ngồi."
Trang Trừng hỏi: "Thương thế của Lô cô nương đã khá hơn chút nào chưa?"
Lô Phi trả lời: "Không có trở ngại, qua mấy ngày thì tốt rồi."
Trang Trừng nhẹ gật đầu.
Lô Phi: "Tiết cô nương đã nhìn ra a."
Tiết Tử Linh cười khẽ: "Không liên quan ta."
Lô Phi gật đầu: "Đa tạ Tiết cô nương."
Tiết Tử Linh nhìn Trang Trừng, ngữ khí có phần nghiêm khắc, nói với Lô Phi: "Nhưng ngươi cũng không được kéo Trang Trừng xuống nước."
Lô Phi bình tĩnh, thái độ thành khẩn, cúi đầu nói: "Thật có lỗi, đây là ta không phải, xem như ta thiếu hai người một ân tình."
Tiết Tử Linh ừ một tiếng, gặp đối phương thông minh, cũng nguyện ý nói nhiều hai câu. Nàng nói: "Ngươi có phần nóng nảy."
Lô Phi mỉm cười: "Cao Trường Phong muốn giẫm lên đầu ta rồi, ta còn tiếp tục im lặng, hắn lại tưởng vị trí kia là thuộc về hắn đấy."
Tiết Tử Linh khen: "Rất có dã tâm."
Lô Phi lắc đầu: "Đây không phải dã tâm, nếu như ta có năng lực và thủ đoạn, đây là thứ ta nên thuộc về ta. Cha ta luôn có thành kiến, nhận định nữ tử không thể làm nên chuyện như nam tử, dù ta ưu tú như thế nào hắn cũng không nhìn tới. Hắn không cho, ta liền chính mình lấy."
Trang Trừng ngồi một bên không có chen vào, vừa nghe vừa nghĩ, đã mơ hồ đoán được phần nào, xác định suy nghĩ của nàng là đúng. Đối với cách làm của Lô Phi nàng không quá đồng ý, nói: "Mặc dù Cao công tử không phải người tốt, nhưng không làm ra chuyện sai lầm lớn." Bởi vì đối với tình huống cụ thể không hiểu đầy đủ, nàng không có tự ý kết luận, chỉ nói ra cái nhìn của mình.
Lô Phi cười cười, ánh mắt kia dường như là cảm thấy Trang Trừng ngây thơ. Nàng nói: "Mơ tưởng đồ vật không thuộc về mình, chính là sai lầm của hắn. Lần này chẳng qua là cảnh cáo, nếu hắn biết khó mà lui, đương nhiên ta sẽ không quá phận."
Trang Trừng không nói gì nữa. Ngược lại Tiết Tử Linh giống như rất thưởng thức Lô Phi, lại cùng nàng trò chuyện luyện công.
Nói không được vài câu, Cao Trường Phong đã đến, hai người liền cáo từ rời đi.
Cao Trường Phong kỳ thật không hiểu, hắn thừa nhận sử dụng Hải triều tam thức là hắn lỗ mãng, nhưng luận võ bị thương chẳng lẽ không phải chuyện bình thường? Lô Phi thật sự yếu ớt. Bất luận trong lòng nghĩ thế nào, lễ nghi bên ngoài vẫn phải làm, Cao Trường Phong vừa vào cửa, liền ân cần hỏi thăm thương thế.
Cửa phòng vừa đóng, Lô Phi cùng Cao Trường Phong nói cái gì, người bên ngoài không biết. Nhìn qua hai người bình an vô sự, nhưng Trang Trừng lại mơ hồ cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm. Hỏi Tiết Tử Linh, Tiết Tử Linh nói: "Khẳng định Lô Phi nói toạc ra rồi, nhưng xem ra Cao Trường Phong cũng không chịu đi vào khuôn khổ, có trò hay nhìn, chúng ta chờ a!"
Trò hay chưa đến, ngược lại đợi đến Cao Trường Phong.
Tiết Tử Linh cảm thấy tên nghĩa tử này thật phiền.
"Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương." Cao Trường Phong dài trí nhơ, quy cũ mà làm lễ với hai người.
"Cao công tử, có chuyện gì sao?" Trang Trừng khách khí hỏi.
"Có chút việc... muốn cùng Trang thiếu trang chủ nói riêng." Cao Trường Phong ám chỉ nói.
Sắc mặt Tiết Tử Linh bất thiện: "Vậy ngươi không cần phải nói."
Cao Trường Phong cho rằng Trang Trừng không đến mức bác mặt mũi hắn như vậy, không để ý tới Tiết Tử Linh, chờ Trang Trừng trả lời.
Trang Trừng hoàn toàn chính xác không nói trắng ra như vậy, nàng nói: "Lời của Tiết cô cũng là ý của ta."
Cao Trường Phong nhíu mày, mắt nhìn Trang