Editor: Mặt trăng nhỏ
Xe điện của Hướng Trường Không cũng bị mang tới cục cảnh sát, anh lấy xe nói với Từ Luyến đi bên cạnh: “Vậy tôi đi trước.”
Từ Luyến nhìn anh đẩy xe điện chuẩn bị rời đi, đưa tay cầm lấy túi giữ nhiệt ở cuối xe.
Hướng Trường Không không hiểu quay đầu lại nhìn cô: “Còn chuyện gì sao?”
“...” Giây phút này Từ Luyến thừa nhận, Trương Quả Nhi hình dung về anh rất đúng. Ánh mắt anh u buồn lại thâm thúy như chứa đựng cả giải ngân hà. Cô né tránh ánh mắt nói với anh: “Tôi vẫn cảm thấy anh nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cô không biết vì gì mà bản thân lại trở nên càn quấy như vậy, anh đã nói không có việc gì. Quan trọng là người ta còn phải làm việc.
“Tôi thật sự không sao, lát nữa đi mua thuốc là được.”
Từ Luyến trầm mặc một lúc mới buông lỏng túi giữ nhiệt trong tay ra.
Hướng Trường Không nhìn cô một chút, nói câu: “Hẹn gặp lại” liền lái xe điện rời đi. Từ Luyến nhìn chằm chằm bóng lưng anh rất lâu mới quay người gọi xe về cửa hàng.
Trong tiệm rất bừa bộn, ngoài mấy ngọn nến rơi trên đất còn có một chiếc tủ trưng bày nhỏ bị hỏng. Món đồ tương đối khó thu thập lại chính là chậu hoa mà cô tự tay đập vỡ kia.
Mấy mảnh thủy tinh cùng sứ vỡ còn có thể giải quyết nhưng khắp nơi đều là bùn đất bị dẫm lên. Có lẽ toàn bộ tầng 1 đều sẽ phải quét dọn lại một lần rồi. Còn có chậu hoa Phúc Bồn Tử kia là cái mà cô thích nhất….
Cô phải đi mấy tiệm hoa mới mua được chậu Phúc Bồn Tử dáng dấp vừa tốt, màu sắc cũng rất chuẩn này. Hiện tại nó nằm ỉu xìu trên mặt đất, không biết là còn cứu sống được hay không.
Cô nhặt hoa từ dưới đất lên, dọn dẹp qua một chút. Chuẩn bị lát nữa mang tới tiệm hoa nhờ bà chủ ở đó chọn cho mình một cái chậu khác.
Cửa hàng của mình chắc phải đóng cửa hai ngày. Cũng còn may là trong tiệm còn có phòng làm việc riêng, sẽ không ảnh hưởng tới thời gian làm đơn đặt hàng của cô.
Cô lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Trương Quả Nhi nói cô bé hai ngày tới không cần đi làm. Ngụy Nhất Thần lại gọi đến, còn là gọi video.
Đầu ngón tay Từ Luyến ấn một cái, tiếp nhận cuộc gọi.
“Từ Luyến, cậu không sao chứ? Tớ vừa nghe A Mao nói thằng Chu Binh kia đến tiệm làm loạn, cậu không bị thương chứ?”
Ngữ khí lo lắng của Ngụy Nhất Thần đối lập hoàn toàn với thái độ lãnh đạm của Từ Luyến. Cô cầm camera quay một vòng trong cửa hàng, hỏi hắn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ngụy Nhất Thần chửi một câu, nói với cô: “Cậy yên tâm, tổn thất trong tiệm tớ nhất định sẽ chịu, tớ đã mua vé về nước đi giải quyết tên Chu Binh kia rồi.”
Từ Luyến nói: “Tổn thất trong cửa hàng bọn họ đã bồi thường rồi, cậu phụ trách dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng cho tớ đi.”
“Được được, cậu nói gì thì tớ làm đấy.” Ngụy Nhất Thần trước khi rời đi, đã nghĩ đến Chu Bình sẽ tìm mình trả thù. Toàn bộ quán bar đều đã thu thập ổn thỏa. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chu Bình lại đi gây sự với Từ Luyến, “Tớ cam đoan, loại chuyện như thế này sẽ không có lần sau.”
Từ Luyến không coi cam đoan của Ngụy Nhất Thần là thật, ngược lại cô càng khẳng định nhìn nhận trước kia của mình ---người với người không nên quá thân mật, nếu không sẽ xảy ra rất nhiều rắc rối. Dù cô đối với Ngụy Nhất Thần vẫn luôn một mực giữ khoảng cách nhưng trong mắt người khác bọn họ lại quá “Thân mật” mới gây ra phiền phức này.
Cô cúp điện thoại, nhìn thoáng qua cơm hộp trên quầy thu ngân.
Là buổi trưa hôm nay cô đặt cơm đùi gà.
Cô đi tới sờ qua, cơm đã nguội lạnh, bên trên hộp cơm đọng lại rất nhiều giọt nước. Không hiểu tại sao, trước mắt cô lại hiện ra khuôn mặt Hướng Trường Không, loại cảm giác khác thường kia lại xuất hiện một lần nữa. Cô ấn mở phần mềm đặt cơm trên điện thoại, lần đầu tiên tìm hiểu xem người giao cơm cho mình tên là gì.
Hướng Trường Không.
Cô đọc thầm cái tên này trong lòng, đánh giá năm sao khen ngợi cho anh.
Thoát khỏi ứng dụng, cô cầm hộp cơm đã lạnh lên, tìm một cái túi giấy lớn bỏ cây Phúc Bồn Tử vào. Khóa cửa hàng rồi lái xe rời đi. Cô đến trước tiệm hoa ở công viên Tinh Quang, muốn nhờ bà chủ ở đó mau chóng cứu cây hoa này.
“Không vấn đề gì, chỉ cần rễ cây không gãy là có thể sống rồi. Cô chọn một chậu hoa đi, tôi giúp cô trồng lại.” Bà chủ tiệm hoa là một cô gái trẻ khí chất dịu dàng. Hoa trong cửa hàng Từ Luyến đa số đều mua ở đây.
Từ Luyến nhìn một vòng, cuối cùng vẫn chọn chậu hoa giống như lúc đầu: “Cô chuẩn bị trồng lại rồi cứ để đây giúp tôi nhé, ngày mai tôi sẽ đến lấy.”
“Được” Bà chủ nhẹ nhàng gật đầu, lại nói với cô, “Lần trước mấy khối thạch cao tôi lấy ở cửa hàng cô đều đã bán hết, tôi định lấy thêm một ít nữa.”
Khối thạch cao Từ Luyến làm cho mấy tiệm hoa đều bán rất tốt, cửa hàng hoa ở công viên Tinh Quang đều đến tìm cô đặt hàng. Nhưng bởi vì cửa hàng của cô nhân lực có hạn nên thạch cao bán ra rất ít.
“Có thể, nhưng tháng này tôi đang làm một đơn đặt hàng nên có thể sẽ không có nhiều.”
“Vậy bây giờ tôi chỉ lấy một ít, chờ cô rảnh lại nói.”
Hai người thương lượng về số thạch cao và thời gian xong, Từ Luyến định về nhà. Nhưng đi đến cửa tiệm hoa, cô thấy con gái nhỏ của bà chủ còn ngồi ở đó vẽ tranh.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, bạn nhỏ đang vẽ rừng hoa của Công viên Tinh Quang. Màu sắc rực rỡ tươi đẹp giống như tiên cảnh.
Cô vẫy vẫy tay với cô bé: "Nữu Nữu, tạm biệt."
Nữu nữu ngẩng đầu lên, cũng cười rồi vẫy tay với cô.
Từ Luyến tới nhà, liền đem cơm đùi gà đã nguội lạnh bỏ vào lò vi sóng làm nóng. Sau đó cô ngồi ăn ở phòng khách. Cơm đùi gà ở Ngọa Long cô đã ăn quá nhiều, hương vị cũng không có gì đặc biệt, chỉ xem là dễ ăn. Nhưng phần cơm hôm nay, Từ Luyến luôn cảm thấy hương vị không giống bình thường.
Là bởi vì đã nguội rồi làm nóng sao?
Từ Luyến cầm điện thoại mở app đặt hàng. Cô bình thường đều không nhận xét món ăn nào, nhưng hiện tại đột nhiên rất muốn bình luận một chút.
"Hôm nay đổi đầu bếp làm cơm đùi gà sao? Cảm giác ăn ngon hơn so với trước khi. Ngoài ra còn phải cảm ơn anh trai giao hàng hôm nay đã trợ giúp tôi."
Một lát sau, chủ quán đã trả lời cô: "Chúng tôi không có đổi đầu bếp. Có thể là do người giao hàng ấm áp khiến đồ ăn trở nên mỹ vị hơn nữa đó."
Từ Luyến: "..."
Hướng- ấm- Trường- áp- Không sau khi rời cục cảnh sát, liền gọi điện cho từng người giải thích, cũng bày tỏ sẵn sàng bồi thường