Editor: Mặt trăng nhỏ
Trình Bằng suy đoán không sai, Triệu Địch lúc đi học, đúng là vạn năm xếp thứ hai. Mặc kệ tham gia kì thi nào, tên của hắn vĩnh viễn ở đằng sau Hướng Trường Không.
Nhân duyên của Hướng Trường Không còn rất tốt, giáo viên trong trường cùng bạn học đều yêu thích anh. Dường như chỉ có Triệu Địch hắn ta luôn ở trong bóng tối nhìn tới anh.
Mãi đến lúc tốt nghiệp năm đó, bởi vì trong nhà Hướng Trường Không xảy ra chuyện, bỏ lỡ cơ hội xuất ngoại du học, cái phúc lợi này mới rơi xuống trên đầu hắn. Triệu Địch vui vẻ sao? Cũng không hẳn như thế, bởi vì cái này giống như Hướng Trường Không bố thí cho hắn. Không vui sao? Cũng không phải, dù sao chuyện này đối với sinh viên thiết kế phi cơ chuyên nghiệp mà nói, là cơ hội khó có được.
Hắn liền mang cái tâm tình không vui không buồn này học xong nghiên cứu sinh, sau đó hôm nay Hướng Trường Không đột nhiên đụng tới, hỏi hắn, cậu vì sao làm cho công ty tài chính?
Triệu Địch trầm mặc nghĩ vấn đề này rất lâu, sau đó đột nhiên bật cười một tiếng. Thật đúng là phong cách của Hướng Trường Không.
Triệu Địch Địch Địch: Cậu bây giờ không phải cũng là người giao thức ăn hay sao?
Hướng Trường Không: Cậu cùng tôi không giống nhau.
Thời điểm học đại học thành tích của Triệu Địch khá tốt, về sau còn có cơ hội đi du học. Anh từ chỗ chú Hầu biết được, sau khi về nước cậu ta thuận lợi tiến vào Nhất Phi viện, tương lai có cơ hội rất lớn phát triển danh tiếng của mình tại lĩnh vực này.
Hôm nay lại ở công ty tài chính gặp phải cậu ta, anh là ngoài ý muốn, không phải vì lúng túng khi bị bắt gặp lúc đang giao hàng, mà là bởi vì cậu ta thế mà lại đổi nghề.
Triệu Địch bên kia qua rất lâu mới trả lời tin nhắn, một lần nhắn liền là liên tiếp mấy cái tin.
Triệu Địch Địch Địch: Tôi và cậu đúng là không giống nhau. Tôi đối với phi cơ cũng không quá nhiệt tình như cậu.
Triệu Địch Địch Địch: Thiết kế phi cơ chuyên nghiệp chỉ là một cái hố, đọc sách nghiên cứu cũng là vô dụng. Trường học của chúng ta mỗi năm tốt nghiệp nhiều như vậy, cuối cùng có mấy người có thể trở thành nhà thiết kế?
Triệu Địch Địch Địch: Coi như học chuyên sâu nghiên cứu sinh thì thế nào, toàn bộ ngành nghề đều là 611 công việc như thế. Không phải tăng ca thì chính là đi công tác, nhưng tiền lương đâu? Cậu không thấy giới thiệu nhóm lớp của chúng ta viết gì sao? Ít cầm nhiều làm, hàng không báo quốc.
( ý là làm nhiều hưởng ít cốt chỉ để báo đáp xây dựng tổ quốc)
Hướng Trường Không nhìn tin nhắn của Triệu Địch, trầm mặc hồi lâu. Anh nhớ tới từ khi mình còn nhỏ cha đã nói, hàng không là cần có đam mê và tình yêu.
Anh tin tưởng rằng mỗi người khi lựa chọn học thiết kế phi cơ chuyên nghiệp lúc đầu đều là vì sự nghiệp hàng không của tổ quốc. Cho đến khi thực sự tham gia vào cái nghề này, phần nhiệt tình ấy đã bị hiện thực cùng tương lai dài dằng dặc phía trước tiêu hao đến hầu như không còn.
Hàng không chuyên nghiệp là một ngành tương đối mới. Ngay cả Nhất Phi viện cũng phải áp dụng rất nhiều đãi ngộ tốt. Chính vì vậy, còn rất nhiều thứ mới cần được khám phá và thăm dò. Hướng Trường Không tin tưởng, chỉ cần kiên trì đến cùng, muốn tạo được thành quả cũng không phải quá khó.
Hướng Trường Không: Tôi vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.
Triệu Địch Địch Địch: Đáng tiếc cho cơ hội du học của cậu sao
Hướng Trường Không: Là đáng tiếc cho tài hoa của cậu.
Bên kia màn hình, Triệu Địch mím khóe miệng, ánh sáng trong mắt chợt sáng chợt tắt. Nửa ngày sau hắn mới đánh xuống bàn phím: “Thôi đi, cậu còn không đáng tiếc, tôi thì có gì mà tiếc”
Triệu Địch trả lời tin nhắn xong liền thoát Weibo, Hướng Trường Không nhìn ảnh đại diện của hắn tối đi, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống góc phải màn hình.
Hôm nay là ngày 20 tháng 10.
Ngày mai, nghiên cứu sinh ở Nhất Phi viện bắt đầu nộp đơn báo danh.
Hướng Trường Không cứ ngồi yên như vậy hồi lâu, sau đó đóng máy tính lại.
Tối hôm đó Từ Luyến mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái. Trong mơ cô vẫn ở công viên Tinh Quang mở cửa hàng nến thơm, sau đó không hiểu sao bị người khác đuổi giết, về sau người giao hàng kia đến, một màn bắt nhau kịch liệt diễn ra, người truy sát cô đều bị anh trai giao hàng kia xử lý. Người giao hàng còn nói với cô, cây nến trời xanh mây trắng cô làm chứa sức mạnh thần bí nên cô mới bị người khác để mắt đến. Nói đến đó, lại có một đám người mới muốn giết cô, thế là lại một màn đánh nhau hung ác, sau đó người giao hàng liền kéo theo cô đi lên trời….
Từ Luyến tỉnh lại, còn cảm thấy hơi mệt do bị người đuổi bắt.
Tâm tình cô hiện tại hết sức phức tạp, từ lúc trung học năm thứ hai đến giờ cô vẫn chưa gặp qua giấc mơ nào như thế.
Mà người giao hàng kia còn có khuôn mặt của Hướng Trường Không.
Từ Luyến điều chỉnh hơi thở của mình, đứng lên định đi chạy bộ buổi sáng sớm một chút.
Hôm nay Ngụy Nhất Thần nói sẽ đưa người đến dọn dẹp cửa hàng, cô ăn xong bữa sáng liền lái xe đến công viên Tinh Quang. Lúc này Ngụy Nhất Thần đã dẫn theo mấy người anh em chờ ở ngoài.
Nhìn thấy xe của Từ Luyến hắn liền ngoắc tay với cô: "Mấy ngày không gặp, nhớ tớ không?"
Từ Luyến mặt không đổi từ xe bước xuống nhìn hắn một cái:" Nhớ chứ, muốn đánh cái đầu chó của cậu."
"..." Ngụy Nhất Thần lúng túng ho hai tiếng, cười làm lành với cô, "Chuyện này là tớ liên lụy cậu, bây giờ không phải đang bồi tội đây sao. Còn Chu Binh….”
Ngụy Nhất Thần nói đến đây, ánh mắt hung ác thêm mấy phần: “Hắn ta sẽ không tới tìm cậu gây chuyện nữa”
Từ Luyến không nghĩ Ngụy Nhất Thần giải quyết mâu thuẫn với người tên Chu Binh kia thế nào, cũng không hỏi đến mấy vết thương trên mặt hắn, ánh mắt của cô ở trên người Ngụy Nhất Thần cùng mấy người anh em quét một vòng, nói: “Nhìn bộ dáng này, người khác còn tưởng rằng lại có người đến gây chuyện.”
Ngụy Nhất Thần nháy mắt mấy cái: “Vậy lần sau chúng tớ mặc âu phục đến?”
“...” Từ Luyến trầm mặc xoay người, lấy chìa khóa mở cửa tiệm. Ngụy Nhất Thần giống như thủ lĩnh sơn tặc khoát khoát tay, cùng lúc đó có người nói: “Chúng tiểu nhân bắt đầu làm việc!”
Đừng thấy Ngụy Nhất Thần mang theo một đám đàn em tới mà xem thường, họ làm việc vô cùng