Editor: Mặt trăng nhỏ
Từ Luyến tìm Hướng Trường Không cũng không phải chuyện to tát gì, anh vì mình mà bị thương, lại không chịu đi bệnh viện, trong nội tâm cô vẫn luôn băn khoăn.
Cô nhớ tới trong nhà có rượu thuốc của họ hàng ở Hong Kong, cha của cô sau khi dùng nói tác dụng rất tốt, liền muốn để Hướng Trường Không dùng thử một chút.
Hướng Trường Không sợ để Từ Luyến chờ quá lâu, đúng hai giờ đã đến cửa hàng của cô. Cửa hàng đang đóng nhưng không khóa, chỉ treo một tấm biển gỗ “closed” Hướng Trường Không đẩy cửa ra, hướng lên tầng hai nói: “Xin chào.”
Tay Từ Luyến đang bị dính sáp ong hơi dừng lại, cô đứng lên, đối với Hướng Trường Không đang ở dưới nói: “Chờ một lát”
Cô rút khăn trên bàn lau tay, cầm điện thoại di động rồi đi xuống tầng 1: “Chúng ta tới phòng nghỉ ngơi ngồi đi”
Hướng Trường Không có chút chần chờ nhẹ gật đầu nói: “Ừm, đi thôi”
Phòng nghỉ của Từ Luyến không lớn, ở cạnh tường có một ghế sô pha ba người ngồi, phía trước là một chiếc bàn dài. Cửa phòng nghỉ làm bằng pha lê, có rèm nhưng Từ luyến rất ít khi thả xuống. Cô đi đến một cái tủ nhỏ, từ bên trong lấy ra bình thuốc: “Đây là rượu thuốc do họ hàng của tôi ở Hong Kong mang về, cha tôi cũng nói hiệu quả rất tốt, cho nên tôi muốn để anh dùng thử một chút.”
Hướng Trường Không thật sự không nghĩ tới cô tìm mình vì chuyện này, lúc giao đồ ăn hôm nay vẫn một mực nghĩ xem có chuyện gì, hiện tại chính là nhẹ nhàng thở ra. Anh vốn muốn nói không cần phiền cô, anh đã mua thuốc cho mình, nhưng nghĩ tới nếu mình từ chối, Từ Luyến sẽ băn khoăn trong lòng, anh vẫn là đồng ý: “Được rồi, cảm ơn cô”
Anh nói xong liền lấy thuốc trong tay Từ Luyến, nào biết Từ Luyến cũng không phải đưa cho anh mà chỉ chỉ ghế sô pha: “Anh ngồi đi, tôi giúp anh bôi thuốc”
Hướng Trường Không “...”
“Cái này cái này, tự tôi bôi là được rồi”
Từ Luyến lại vô cùng kiên trì: “Cái thuốc này sau khi bôi còn cần xoa bóp mới có hiệu quả. Anh yên tâm, tôi đã được mẹ dạy qua, lại còn thí nghiệm trên người cha, cam kết sẽ không đau.”
Hướng Trường Không “...”
Anh cũng không phải là sợ đau, mà là sợ cái khác….
“Trên người anh có chỗ nào bị thương? Bụng?”
Hướng Trường Không vô ý thức đưa tay vòng trên bụng, đè xuống áo của mình: “Chân, chân…”
“Được rồi.” Từ Luyến thả bình rượu xuống, đem ống quần Hướng Trường Không cuốn lên. Đầu gối của anh có một mảng máu ứ đọng rất lớn, nhìn qua còn thấy hơi sưng. Mấy điểm tím đỏ này, đối với Từ Luyến mà nói có thể xem là xúc mục kinh tâm.
(Xúc mục kinh tâm nghĩa là nhìn thấy mà đau lòng)
Cô nhìn thấy vết thương trên đùi anh, liền đứng dậy cầm điện thoại cùng chìa khóa xe, nói với Hướng Trường Không: “Không được, vết thương này của anh vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Hướng Trường Không nói: “Không có chuyện gì, vết thương này nhìn thoáng qua có chút dọa người, thời điểm tôi học đại học ở đội bóng rổ, vết thương so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn.”
“Thế nhưng là….”
“Thật không có việc gì, tối hôm qua tôi đã bôi thuốc, hôm nay cũng không đau nữa.”
Từ Luyến nghiêm túc nhìn vết thương trên đầu gối, giống như đang tự hỏi điều gì, sau một lát, cô lại để điện thoại cùng chìa khóa xuống, nói với Hướng Trường Không: “Được rồi, thử trước rượu thuốc này, nếu như hai ngày nữa vẫn không đỡ, nhất định phải đi bệnh viện”
Từ Luyến thấu tình đạt lý tự quyết định chuyện này, Hướng Trường Không có chút kéo kéo khóe miệng, không nói gì.
Từ Luyến một lần nữa cầm thuốc rượu lên, đổ một chút ở lòng bàn tay. Hương vị rượu thuốc tràn ngập chung quanh, không dễ ngửi lắm, nhưng cũng không quá gay mũi. Nhẹ nhàng để bàn tay lên chỗ bị thương của Hướng Trường Không, Từ Luyến nghe thấy anh trầm thấp hừ một tiếng.
“Làm đau anh sao?”
Hướng Trường Không lắc đầu: “Không có, là có chút lạnh”
Từ Luyến nói: “Chờ một lúc sẽ nóng lên”
Cô vừa giúp Hướng Trường Không xoa bóp, vừa giải thích cho anh một chút. Lực đạo của Từ Luyến rất nhẹ, đè xuống một lát, chỗ xoa rượu thuốc kia liền bắt đầu tỏa nhiệt.
“Hôm qua anh có bị người khác khiếu nại không?” Từ Luyến hỏi một câu.
Hướng Trường Không: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Luyến điều chỉnh tư thế, tăng thêm lực đạo, “Lúc anh tự xoa bóp cũng nên chú ý không dùng lực quá lớn, mỗi ngày xoa 15 phút là được rồi.”
“Ừm…” Hướng Trường Không nghe cô nói chuyện, vô thức nhìn Từ Luyến chăm chú. Tóc của cô bởi vì cúi đầu, thả xuống một chút bên mặt, lại nhìn tới lông mi, từ góc độ của anh càng thêm cong. Hôm nay giống như cô đổi loại son môi khác, đỏ giống như phục cổ, phối hợp với hình dáng môi xinh đẹp, hai bên cánh môi như nước trong veo mềm mại, giống như dụ hoặc người khác ở trên đó cắn một cái….
Nhịp tim Hướng Trường Không từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh như vậy, đến hô hấp cũng có chút sâu hơn, Từ Luyến đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt anh.
Ánh mắt của Hướng Trường Không luôn khiến cô cảm thấy như cất giấu rất nhiều chuyện, mà lúc này cặp mặt đen tĩnh mịch lại hiện ra một tầng hơi nước, sáng sáng, xinh đẹp khiến cô kinh ngạc. Trên lòng bàn tay lưu lại rượu thuốc thiêu đốt làn da. Từ Luyến rụt rụt tay. Loại cảm giác khác thường quen thuộc lại bao phủ cô, giống như một trận tai họa ngập đầu.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh bị một đôi tình vô hình kéo duỗi, thời gian chớp mắt cũng trở nên dài hơn rất nhiều.
Hướng Trường Không thả ống quần mình xuống, bỗng đứng lên: “Như vậy được rồi, cảm ơn cô.”
Từ Luyến nhìn theo bóng lưng khẩn trương của anh, ngồi tựa xuống ghế. A, còn rượu thuốc anh quên mang theo.
Một mình cô nhìn chằm chằm bình rượu thuốc rồi lại nhìn ra ngoài một hồi, đem nắp bình đóng lại, lấy một số đồ rồi đóng cửa về nhà.
Ở nhà nghỉ ngơi