Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không đến cùng vẫn không biết Vương ca nói gì với Từ Luyến, đến mức để cô lo lắng tới tìm mình. Anh nhìn Từ Luyến, nói: "Vết thương của tôi không sao, cô không cần để trong lòng. Còn việc bồi thường kia cũng thật sự không cần."
Từ Luyến chưa từng cùng ai quá thân mật, càng không thiếu ân tình, chỉ có chuyện lần này, cô vẫn mãi không yên lòng. Anh vì mình mà bị thương, cũng vì mình mà bị khiếu nại, theo cách nhìn của cô, bồi thường cho anh là đương nhiên. Nhưng Hướng Trường Không nhiều lần tỏ ý không cần, cô cũng không muốn tạo áp lực: "Vậy được rồi, nhưng rượu thuốc này anh phải nhớ dùng nhé."
"Ừm, tôi nhớ rồi."
Hai người trầm mặc một hồi, Từ Luyến nói: "Tôi đi đây."
Cô quay người mở cửa, lên xe. Hướng Trường Không đứng ở sân bóng rổ, nhìn cô chầm chậm rời khỏi tiểu khu mới lên tầng.
Trong tay anh cầm theo lọ thuốc vừa rồi Từ Luyến đưa cho mình. Đây không phải cái cô dùng trong phòng nghỉ lần trước. Bình thuốc này hoàn toàn mới, còn chưa có mở nắp.
Hướng Trường Không nhìn bình thuốc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, giống như là ánh nắng chiếu đến.
Từ Luyến tốt như vậy, chắc chắn cô là thật lòng đối đãi với anh. Chứ không giống mình….. đối với cô sinh ra ý nghĩ bẩn thỉu.
Anh về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Hướng Noãn liền cầm điện thoại, như một cơn gió đến trước mặt: "Anh trai, em vừa nhìn Weibo của chị ấy. Cửa hàng của người ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó còn có người giao hàng giúp đỡ. Người này là anh đi."
Cô bé giơ màn hình đến trước mặt Hướng Trường Không, anh vừa liếc mắt, đã thấy bóng lưng kia.
"Anh cũng không giúp cô ấy cái gì…."
"Không giúp gì mà chị ấy còn đăng Weibo cảm ơn anh!" Với mấy chuyện này, xưa nay Hướng Noãn không dễ bị gạt như vậy. Cô nhìn Hướng Trường Không, cười ngày càng mập mờ: " Anh, hóa ra vết thương trên người này, là anh hùng cứu mỹ nhân, đáng nha. Em có phải sắp có chị dâu rồi không?"
Hướng Trường Không: "..."
Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: " Cả ngày chỉ nghĩ chuyện linh tinh, học tập cho giỏi đi."
"Anh chạy cái gì chứ, có phải anh đang thẹn thùng không?"
"Anh đi cất rượu thuốc, em rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm." Hướng Trường Không nói vậy, nhưng bước chân lại nhanh dần. Trở về phòng mình, anh đặt rượu thuốc lên bàn, sau đó nhìn thấy cốc giấy bên trên.
Đây là lúc Từ Luyến đến đã dùng qua. Hướng Trường Không đem cốc cầm lên, chuẩn bị vứt đi, lại nhìn thấy dấu son đỏ trên miệng cốc.
… Bên trong cốc là nước đã nguội lạnh, giống như lần nữa nóng lên. Hơi nóng sôi sục khiến Hướng Trường Không phỏng tay.
Anh nghĩ đến đôi môi trong veo mềm mại như nước, thời thời khắc khắc như dụ hoặc mình.
Anh con mẹ nó không cứu nổi.
Hướng Trường Không cầm cốc tới phòng bếp, rửa sạch rồi mới ném vào thùng rác.
Làm nốt đồ ăn, anh gọi mẹ và Hướng Noãn ăn cơm. Hướng Noãn gắp một miếng măng tây xào, đưa vào miệng, biểu cảm lập tức thay đổi: "Khụ khụ khụ, anh, dù anh vừa mua muối, cũng không cần cho nhiều vào như vậy đâu."
Cô bé để đũa xuống, tìm cốc nước uống một hơi.
Hướng Trường Không cảm thấy con nhóc này quá khoa trương, tự mình nếm một miếng, sau đó chân mày cau lại: "Khụ khụ, thật sự hơi mặn."
"Đây không phải hơi đâu, em hoài nghi là anh đổ nguyên một túi muối vào, mặn đến đau khổ!"
"..." Cái này khoa trương quá rồi. Anh đem măng tây đẩy qua một bên, nói với mẹ và Hướng Noãn:" Hai người đừng ăn cái này, đến tối con lại nghĩ biện pháp cứu nó."
Hướng Noãn đi lấy thêm một cốc nước, lúc trở về bàn ngồi xuống: "Cái này em sợ là cứu cũng không được đi, may mắn hôm nay chị gái không ở lại ăn cơm."
Hướng Trường Không: "..."
Anh một lần nữa nhấc đũa, gắp một miếng sườn chua ngọt, cẩn thận nếm thử: "Đây----- sườn xào chua ngọt vẫn là vị ngon hàng ngày."
Hướng Trường Không nói: "Măng tây là anh vừa mới xào nên hơi mặn, mấy món khác đều không sao."
Hướng Noãn giống như có điều suy nghĩ "A" một tiếng: "Cho nên là do chị ấy dọa ấy thành cái dạng này?"
"....không phải, anh chỉ là không cẩn thận cho nhiều muối chút mà thôi." Trường Không nói xong, thấy Hướng Noãn còn muốn nói thêm gì, liền gắp cho cô bé một miếng sườn, "Em thích món này, ăn nhiều một chút."
Hướng Noãn vừa gặm xương sườn vừa quan sát anh.
Có gian tình.
Có lẽ mình thật sự sắp có chị dâu rồi?
Sau khi từ nhà Hướng Trường Không về, Từ Luyến trực tiếp đến công viên Tinh Quang. Trương Quả Nhi vẫn đang ngồi trước quầy thu ngân ở tầng một trông cửa hàng, thấy cô trở lại nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn, đứng lên: "Bà chủ, chị đã về rồi sao."
Từ Luyến cầm chìa khóa xe, giẫm trên giày cao gót đi vào: "Ừm, làm xong việc rồi liền về thôi."
Trương Quả Nhi trừng mắt nhìn, mười phần quang minh chính đại hỏi cô: "Chị làm gì cơ?"
Từ Luyến nói: "Đem rượu thuốc cho anh ấy."
Trương Quả Nhi: "..."
Cứ như vậy??
Sợ là bà chủ cũng không phải đang đùa mình.
Từ Luyến đến phòng nghỉ, cơm hộp lúc trưa còn đặt trên bàn, chỉ là đã nguội. Cô cầm cơm hộp, nói với Trương Quả Nhi: "Chị sang bên cạnh mượn lò vi sóng."
Trương Quả Nhi sợ ngây người: "Chị vẫn chưa ăn cơm sao? Cho nên bà chủ thật là chỉ đi đưa rượu thuốc???
Từ Luyến nói: "Đúng vậy, chị đưa rồi lập tức trở lại."
Trương Quả Nhi: "..."
Khả năng là cô tuổi đời còn trẻ, thế giới của người trưởng thành cô không