Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Hai ngày tiếp theo, Hướng Trường Không đều không nhận được đơn đặt hàng của Từ Luyến, anh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời có một loại cảm xúc không rõ trong lòng mình.
Dù không gặp Từ Luyến, nhưng anh lại thấy Ngụy Nhất Thần.
Anh không rõ tên người đàn ông này, nhưng đã gặp ở cửa hàng Từ Luyến ba lần. Hướng Trường Không nhận ra được người này.
Vẫn là áo khoác da cùng bông tai đen dễ thấy trên tai. Anh ta đang ngồi cùng một cô gái trẻ tuổi trong quán cà phê.
Hướng Trường Không đến đây lấy đồ ăn. Quán cà phê này anh chưa từng vào nhưng vẫn biết đây là thánh địa xem mắt. Mỗi lần tới anh đều có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều cặp nam nữ.
Anh nhìn về phía Ngụy Nhất Thần, hơi híp mắt. Anh ta cũng tới đây xem mắt sao? Anh ta không phải….bạn trai của Từ Luyến ư?
Ngụy Nhất Thần đúng là đi xem mắt. Lần trước hắn chạy ra nước ngoài khiến cha Ngụy tức giận không nhẹ. Hắn vốn muốn chờ chuyện êm đẹp mới trở về, nhưng vì Từ Luyến mà phải quay lại sớm hơn. Ngụy Nhất Thần vừa về nước, từ trên xuống dưới nhà họ Ngụy đều bật chế độ nhìn chằm chằm. Ngoại trừ mấy ngày mới về ra, hắn gần như không có cửa đi đâu.
Ngồi đối diện Ngụy Nhất Thần là Nhiếp Lôi. Con gái chú Nhiếp.
Khách quan mà nói, Nhiếp Lôi đúng là cô gái ưu tú. Vẻ ngoài xinh đẹp cùng trình độ xuất sắc, lúc cùng cô nói chuyện có thể nhận ra cô có tư tưởng và tính cách độc lập riêng mình. Ngụy Nhất Thần rất thưởng thức các cô gái như vậy. Nhưng không có ý nghĩ gì.
Trên thế giới này con gái ưu tú có hàng vạn người, hắn không phải ai cũng thích.
"Đúng rồi, lần trước chú Ngụy nói anh bị bệnh. Hiện tại đã đỡ hơn chưa?" Nhiếp Lôi uống một ngụm cà phê, nhìn Ngụy Nhất Thần ở đối diện.
Ngụy Nhất Thần cười nói: "Cô thông minh như vậy, hẳn sẽ không tin tưởng lời cha tôi nói?"
Nhiếp Lôi ngoắc ngoắc môi, không trả lời.
Ngụy Nhất Thần nói: "Điều kiện cô tốt như vậy, nếu thật sự muốn tìm bạn trai, chắc chắn sẽ được. Tôi không muốn lãng phí thời gian của cô, kỳ thật tôi đã có người trong lòng, nên lần trước hẹn gặp tôi mới không đến"
Nhiếp Lôi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, Ngụy Nhất Thần đã lớn như vậy, có người mình thích là bình thường, cô cũng là vì người nhà ép, mới ôm tâm tư hoàn thành nhiệm vụ tới đây.
Cô đã nghe nhiều lời đồn về Ngụy Nhất Thần, đều là chuyện không tốt, nhưng ngược lại rất hấp dẫn. Có thể bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn quy quy củ củ. Cho nên khi gặp người tự do như anh, mới cảm thấy hiếu kì.
Nhưng người ta đã nói trong lòng có người khác, cô cũng không muốn lãng phí thời gian của mình: "Tôi đã rõ, lát nữa sẽ nói với cha hai chúng ta không hợp."
Ngụy Nhất Thần cười với cô:
"Cảm ơn"
Nhiếp Lôi nhìn lông mày cùng khóe miệng của anh dưới ánh mặt trời, nói: "Anh còn cười với tôi, nói không chừng tôi sẽ đổi ý"
Ngụy Nhất Thần: "..."
Rời quán cà phê, Ngụy Nhất Thần nhân cơ hội không bị giám sát, đi công viên Tinh Quang tìm Từ Luyến. Lúc này Từ Luyến chỉ còn một chút việc là kết thúc đơn hàng, hai ngày nay cũng coi như nhàn rỗi hơn một chút.
Thời điểm Ngụy Nhất Thần tới, cô đang chăm sóc hoa cỏ trong tiệm. Từ lần trước hoa cẩm chướng bị vỡ, cô chăm sóc càng thêm cẩn thận. Sợ mình không chú ý liền đẩy nó tới cái chết.
Từ phía sau Ngụy Nhất Thần rón rén lại gần định dọa Từ Luyến một trận. Ai ngờ vừa giang hai tay, cô đã giơ cái xẻng quay lại: “Làm cái gì?”
“...” Ngụy Nhất Thần dùng hai tay vẽ một đường cong lớn, giả bộ như vừa duỗi lưng “Không có làm gì cả, hoạt động gân cốt một cái thôi.”
Từ Luyến nói: “Cần tớ giúp cậu giãn không?”
“Không cần….” Hắn từ sau Từ Luyến đi đến trước quầy thu tiền, cười nhìn cô “Tối nay rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm”
Từ Luyến giương mắt nhìn hắn “Hôm nay là chủ nhật, khắp nơi đều là người, không đi”
“...Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cậu còn ra ngoài được sao?” Lần này Ngụy Nhất Thần yên ổn như vậy, cô mới suy nghĩ đã hiểu người nhà bên kia đang thu thập cậu ta.
Ngụy Nhất Thần cười châm chọc một tiếng: “A, tớ muốn đi đâu, ai có thể cản sao?”
Từ Luyến nhìn phía sau hắn, nói: “Bên ngoài có hai người áo đen, là đến tìm cậu à?”
Ngụy Nhất Thần quay đầu lại, nhíu nhíu mày. Đây là vệ sĩ cha hắn thuê, phụ trách giám sát, không nghĩ tới họ còn theo đến đây.
Xe máy của hắn đều không thể nhanh hơn bơn họ.
“Chờ tớ giải quyết việc trong nhà xong, sẽ đến dẫn cậu ra ngoài chơi” Ngụy Nhất Thần cúi đầu nói với Từ Luyến. Rồi nhét hai tay vào túi quần jeans mới đi ra ngoài.
Trương Quả Nhi ở trong quyển vở nhỏ của mình đau lòng một hồi, sau đó lại từ trong ba lô lấy ra một chiếc hộp đỏ đưa cho tl: “Bà chủ, cái này tặng cho chị”
Từ Luyến nghiêng đầu nhìn qua, thấy bên trên hộp đỏ có chữ số Ả Rập màu trắng nổi bật 0.01
Cô trầm mặc nhìn Trương Quả Nhi , cô bé không nhịn được nói: “Đây là bạn em đi du lịch ở Nhật mang tượng đất đặc biệt”
Tượng đất đặc biệt
“Cậu ấy còn nói cái này siêu mỏng, chỉ có 0.01 li”
(Đoạn này t tìm với tra mãi mà không hiểu tác giả nói gì….. nhưng mạnh dạn đoán là BCS Nhật siêu mỏng chỉ 0.01 li)
Từ Luyến: “...”
Trương Quả Nhi xấu hổ nhìn cô: “Em vẫn là bảo bảo, loại đồ vật này không dùng được, liền tặng lại cho chị luôn”
“...Chị cũng không dùng” Từ Luyến để lại câu nói này, đi đến phòng làm việc tầng hai. Trương Quả Nhi nhếch miệng, chạy đến phòng nghỉ, đem đồ nhét vào túi xách tl.
Sau khi Từ Luyến tan làm về nhà, vừa mở túi xách đã nhìn thấy