Editor: Mặt trăng nhỏ
Cô nhón chân, kéo mặt Hướng Trường Không về phía mình. Vết thương trên mặt anh khôi phục rất tốt, so với lúc đến nhà hai ngày trước đã nhạt đi không ít. Hiện tại Từ Luyến nhìn gần như vậy, mới có thể xem rõ vết máu ứ đọng.
Từ lúc cô đến gần, trái tim Hướng Trường Không như từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Cô nhìn quá kỹ, đến mức chỉ cần Từ Luyến chớp mắt mấy cái, lông mi cũng ở trên mặt anh đảo qua đảo lại. Hết lần này đến lần khác anh không thể lùi tiếp được, lưng đã hoàn toàn dán lên cửa.
Từ Luyến vẫn đang nghiên cứu vết thương trên mặt, tay của cô xoa xoa, tại nơi có vết máu ứ đọng nhẹ nhàng ấn xuống một cái: “Đau không?”
Hướng Trường Không không trả lời, anh sợ chỉ vừa nói, thanh âm sẽ tiết lộ toàn bộ cảm xúc lúc này.
Cảm giác được cơ bắp anh căng cứng, Từ Luyến giương mắt nhìn một chút. Đôi mắt đen thâm thúy giống như lần trước có chút hơi nước, đụng phải ánh mắt của cô liền rời đi cực nhanh. Dù anh không nhìn mình, vì khoảng cách quá gần, hô hấp của hai người không tránh khỏi quấn quýt nhau.
Không biết là nhịp tim của ai, thình thịch, thình thịch,
Hướng Trường Không biết mình không thể ở lại thêm, không để Từ Luyến không chán ghét mình như trước kia, anh nhất định phải rời đi.
Anh đẩy tay Từ Luyến ra, còn chưa kịp quay người mở cửa, cô đã vòng tay lên cổ, hôn môi anh.
Giờ khắc này, Hướng Trường Không đến hô hấp cũng không nhớ .
Môi Từ Luyến so với tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn, chạm vào cứ như khối bông. Thân thể của cô theo bản năng dựa sát vào mình, Hướng Trường Không cảm thấy cả người “oanh” một tiếng toàn bộ đều bốc cháy.
Anh muốn tới gần cô, dù biết cô sẽ chán ghét mình, vẫn muốn tới gần.
Từ Luyến hành động như vậy bất quá là nhất thời xúc động, cô lúc ấy rất muốn làm như vậy, thế là cứ làm. Không nghĩ tới cảm giác cũng không tệ, hormone nam tính trên người Hướng Trường Không làm cô mê muội.
Chuyện kế tiếp cũng nằm ngoài dự đoán của Từ Luyến, một trận rung chuyển, lưng của cô dán trên cửa, mà Hướng Trường Không ở phía trước, không chút khe hở hôn chính mình.
Hai người như hai đoàn tàu chạy nhanh, càng lúc càng muốn lệch quỹ đạo.
Nhưng ai cũng không muốn dừng lại.
Cô đắm chìm trong nụ hôn của Hướng Trường Không, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, cơ bắp căng cứng cùng hô hấp rực lửa của anh. Cùng Hướng Trường Không vì chính mình mà tim đập loạn cào cào.
Khi lấy lại tinh thần, cô đã bị anh đặt trên ghế sô pha. Tóc đã sớm rối tung, áo cũng thuận theo bả vai trượt xuống. Hướng Trường Không bình thường luôn ôn nhu, lúc này cũng mang theo sự xâm lược khiến Từ Luyến không thể chối từ.
Cô vậy mà, không nghĩ cự tuyệt.
Từ Luyến quay đầu, khiến Hướng Trường Không hôn lên cần cổ cùng xương quai xanh của mình, ánh mắt mông lung rơi xuống đuôi túi xách trên sô pha. Cô ôm chặt Hướng Trường Không, vươn đôi chân từng chút từng chút câu tới túi.
Thời điểm sắp thành công, túi xách vẫn rớt xuống, đồ đạc bên trong loảng xoảng đầy mặt đất.
Hướng Trường Không thoáng chống thân thể lên, cúi đầu nhìn qua. Ở trong một đống đồ trang điểm, thấy hộp nhỏ màu đỏ kia.
Anh đem hộp nhặt lên, thở hổn hển hỏi Từ Luyến: “Em đang tìm cái này?”
‘Ừm…” hô hấp của Từ Luyến so với anh còn gấp rút hơn, ngực cũng phập phồng kịch liệt. Hướng Trường Không nhìn cô, tròng mắt đen nháy càng như muốn nhỏ ra mực: “Em nghĩ kỹ?”
“Ừm…”
Hướng Trường Không lại thở hổn hển mấy cái, cúi người hôn khóe miệng cô, ở bên cạnh tai Từ Luyến nói nhỏ: “Anh không muốn em hối hận”
Có hối hận hay không, sau khi sự tình phát sinh mới biết được
Từ Luyến hai tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên môi Hướng Trường Không. Hiện tại bây giờ, cô cảm thấy còn thiếu rất nhiều, cô muốn càng hiểu rõ hơn về anh, còn muốn cảm nhận Hướng Trường Không thở dốc, cùng mồ hôi chảy xuống trên người mình.
Đêm hôm hôm đó, cô không nhớ bọn họ làm bao lâu, chỉ nhớ rõ từ ghế sô pha đến phòng ngủ, lại đến phòng tắm, cuối cùng lại về tới phòng ngủ. Cô lần đầu tiên dựa vào lồng ngực một người, theo nhịp tim của anh mà ngủ.
Chim hót ngoài cửa sổ cùng ánh nắng chiếu đến phòng ngủ Từ Luyến, lông mày Hướng Trường Không động một chút, chậm rãi mở mắt. Trần nhà xa lạ, giường ngủ xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, Hướng Trường Không sửng sốt một giây, ngay sau đó ký ức tối qua ập đến.
Anh bỗng nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh mình. Từ Luyến không có ở đây.
Tâm trạng anh liền giống như ngồi cáp treo, vừa vui mừng xong lại nhanh chóng chìm xuống dưới. Chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ là anh mộng t*nh? Không có khả năng, cảm giác này quá chân thực, trên người anh còn có vết thương do Từ Luyến để lại.
Việc này càng khiến lòng anh hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Bọn họ tối qua, coi là gì chứ? Từ Luyến…. sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện tối qua rõ ràng là do Từ Luyến nhất thời xúc động, mà anh lại hèn hạ lợi dụng cô.
Một mình anh nằm hồi lâu, mới từ giường ngồi dậy, sau đó… phát hiện trên người mình trống không. Anh tìm thấy quần trên mặt đất, có chút quẫn bách mặc vào, mở cửa phòng ngủ nhỏ giọng gọi một tiếng: “Từ Luyến?”
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai trả lời anh. Nơi này giống như chỉ có một mình Hướng Trường Không.
Anh hơi tròng mắt, đứng tại chỗ một hồi, cầm điện thoại nhìn thời gian.
Anh vậy mà ngủ thẳng tới mười giờ.
Hướng Trường Không: “...”
Anh vẫn luôn là người rất quy tắc, dù vào ngày nghỉ cũng không dậy muộn như vậy.
May mắn hôm nay vẫn trực ca đêm, không đến mức đi làm trễ.
Hướng Trường Không mặc quần áo tử tế, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính, muốn dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi. Nào biết trên mặt gương có một hàng chữ đỏ
“Em đến cửa hàng, anh cứ tùy ý”
Hàng chữ đỏ giống như đóa hoa hồng nở rộ, khiến mặt Hướng Trường Không xuất hiện hai mảng đỏ ứng, nhịp tim cũng không khống chế được tăng tốc.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, mới dần bình phục hô hấp hỗn loạn.
Màu đỏ này chính là loại Từ Luyến thích nhất, giống như cô bình thường hay dùng. Trên bồn rửa tay còn có một cây son, màu sắc tương tự trên gương, Từ Luyến chắc là dùng cái này viết.
Hướng Trường Không cầm lấy son môi, mở ra nhìn một chút. Loại này thiết kế rất độc đáo, trong ấn tượng của anh, son môi luôn là hình trụ, nhưng chiếc