Editor: Mặt trăng nhỏ
Sau khi hai người cơm nước xong, Từ Luyến lập tức chuẩn bị chuyện nghiệm thu buổi chiều. Trương Quả Nhi ngồi một mình dưới tầng, nhấc bút lên lại thả xuống.
Trong nội tâm cô có ngàn vạn câu cảm tưởng muốn biểu đạt, nhưng lúc đặt bút lại không biết viết từ đâu.
Cứ như vậy mấy lần, cô bé cũng vì chuyện hôm nay viết xuống một câu tổng kết.
"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng không thể hiện được mọi mặt cuộc sống."
Hướng Trường Không tối qua không về nhà, cũng không thể để mẹ anh tự làm cơm trưa, thời gian nghỉ vừa tới, anh đã nhanh chóng trở về nhà. Lúc trước Hướng Trường Không đã gọi cho mẹ nói trong tủ lạnh có bánh quy Hướng Noãn để lại, bà có thể ăn tạm một chút. Nhưng cũng không thể để cả sáng và trưa đều ăn thứ này, anh trực tiếp tới cửa hàng Tiểu Sao dưới tầng mua ba món mặn, một món canh chạy lên nhà.
Ông Thục Lệ tựa trên sô pha, phơi nắng nhắm mắt dưỡng thần. Trên bàn có một hộp bánh quy, bà chỉ ăn hai miếng, có thể là do không thích đồ ăn vặt ngọt.
"Mẹ, con về, chúng ta ăn cơm trước đi."
Hướng Trường Không đem đồ ăn bày lên bàn, gọi mẹ ăn cơm. Ông Thục Lệ mở to mắt, nhìn anh không chớm.
Từ khi mẹ sinh bệnh, bà không cùng họ nói chuyện nữa, biểu cảm cũng giống nhau luôn trống không, tựa hồ mọi cảm xúc đối với thế giới đều biến mất. Giờ khắc này, Hướng Trường Không lại cảm thấy ánh mắt bà rơi trên người mình, mang theo xem xét cùng chất vấn.
Đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở bên ngoài.
Hướng Trường Không để bát đũa trong tay sang một bên, ánh mắt cũng đi theo động tác nhìn về bàn ăn: "À… tối qua có quá nhiều đơn hàng, con đi giao xong đã đến khuya, liền trực tiếp ngủ lại công ty"
Ông Thục Lệ nhìn anh một hồi, đi đến cạnh bàn, cần lấy đũa ăn cơm.
Dùng xong bữa trưa, bà lại quay về ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hướng Trường Không đem hộp đồ ăn chồng lên nhau ném vào thùng rác, lại đổi một cái túi rác khác. Đồ ăn không còn lại bao nhiêu, anh thấy không đủ cho bữa tối, lại tiến vào phòng bếp xào chút đồ. Ban đêm mẹ chỉ cần hâm lại là có thể ăn.
Chuẩn bị xong mọi thứ đã ba giờ, Hướng Trường Không nhìn thoáng Ông Thục Lệ, nói với bà: "Mẹ, con đi làm, buổi tối người ngủ sớm một chút."
Ông Thục Lệ lại mở to mắt nhìn anh, Hướng Trường Không vậy mà thoáng cái đã hiểu ánh mắt không cảm xúc này.
Anh bỗng nhiên thẹn đến hoảng: "Con, con tối nay sẽ về nhà"
Lúc ra khỏi nhà, anh chạy xe điện nhanh hơn bình thường, muốn để gió lạnh hạ nhiệt tâm trạng như thiêu đốt của mình.
Anh rất muốn biết hiện tại Từ Luyến thế nào, đang làm gì. Hướng Trường Không có thể đi công viên Tinh Quang tìm cô, hoặc là gọi điện thoại cho cô. Anh có số điện thoại
Nhưng anh lại chậm chạp không liên lạc, chỉ cần như thế, anh còn ôm lấy chút chờ mong vào may mắn --- cô thật ra cũng không chán ghét chuyện đêm qua.
Từ Luyến bận rộn cả buồi chiều, cuối cùng cũng đem chuyện đơn hàng làm xong, hiện tại chỉ cần đóng gói hai trăm hộp quà là có thể giao hàng. Cô cùng Trương Quả Nhi làm đến sáu rưỡi mới đóng cửa hàng về nhà.
Thời điểm cô rời đi sáng nay, xe điện Hướng Trường Không còn dừng ở cửa tiểu khu, lúc này chiếc xe điện kia đã không thấy. Cô đặc biệt nhìn thoáng qua nơi đó, mới đem xe tiến vào hầm gửi.
Mở cửa nhà, giữa cửa đặt một đôi dép lê chỉnh tề, là hôm qua Hướng Trường Không dùng. Cô nở nụ cười, thay dép đi vào.
Hôm nay cô cũng đi làm muộn, sáng sớm ngủ quên không đi chạy bộ không cần phải nói, đến bữa sáng cũng vội vội vàng vàng. Cô nhớ rõ lúc đi, bàn ăn phòng bếp đều bừa bộn,