Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không “Ừm?” một cái, khiến Từ Luyến nhíu mày
Từ Luyến: Sao vậy, muốn đổi ý?
Hướng Trường Không : Không phải không phải
Hướng Trường Không : Tôi muốn nhìn thời gian một chút rồi sắp xếp lớp học
Từ Luyến: Tốt, anh xem xong báo với tôi một tiếng là được
Hướng Trường Không : Ừm
Sau khi anh gửi tin này, Từ Luyến không tiếp tục trả lời, anh lại vẫn một mực ở giao diện tin nhắn, chậm chạp không thoát ra ngoài.
Nghĩ lại chuyện của hai người suốt hai ngày nay, Hướng Trường Không cuối cùng vẫn ấn bàn phím, gõ vào.
Hướng Trường Không : Cô cảm thấy thế nào?
Từ Luyến cầm điện thoại nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ rồi trả lời anh: “Thật thoải mái”
Hướng Trường Không : “...”
Không, cô đang nói cái gì thật thoải mái??
Hướng Trường Không : Tôi, tôi nói là, bây giờ thân thể cảm thấy thế nào?
Từ Luyến: À,...
Từ Luyến: Cũng được, chỉ là hơi mệt một chút, đêm nay tôi dự định đi ngủ sớm.
Hướng Trường Không : Vậy cô nhanh đi ngủ đi, tôi không quấy rầy nữa
Từ Luyến: Anh sắp xếp lớp học xong nhớ nói cho tôi biết
Hướng Trường Không : Được, sáng mai sẽ báo cho cô
“Ha ha, Hướng Trường Không, chúng ta lại gặp mặt” Trình Bằng đẩy xe điện tới bên người Hướng Trường Không, mượn đèn đường dò xét anh, “Cậu làm sao mà mặt đỏ như vậy?”
Hướng Trường Không nhanh chóng thu hồi điện thoại, đem cơm hộp nhét vào túi giữ nhiệt: “Không có gì”
“Bộ dáng này của cậu, không có chỗ nào giống không có gì” Trình Bằng dừng xe điện, ánh mắt hài hước nhìn anh: “Cậu có phải hay không đang quen bạn gái?”
“Không, không phải” Hướng Trường Không ngồi lên xe, định rời đi. Trình Bằng ở phía sau gọi anh lại: “Cậu muốn đi sao? Cơm hộp còn chưa ăn mà!”
“Tôi mới nhận đơn hàng, đợi lát nữa lại ăn” Nói với Trình Bằng xong, anh liền lái xe rời đi. Trình Bằng nhìn bóng lưng Hướng Trường Không, nghĩ đến một từ.
Chạy trối chết.
Ai, người trẻ tuổi bây giờ, nói chuyện yêu đương thôi, cũng không bình tĩnh được.
Hắn không đuổi theo Hướng Trường Không, một mình đứng tại ven đường khẽ hát lên ăn cơm.
Hướng Trường Không đổi sang con phố khác, đem cơm hộp của mình lấy ra ăn. Anh lại nhìn điện thoại, xem tin nhắn của mình cùng Từ Luyến một lần, do dự ấn mở khung chat của Hướng Noãn.
Lúc này con bé chắc là còn ở lớp tự học buổi tối, anh không phải rất muốn làm phiền cô bé, nhưng ngoại trừ Hướng Noãn, Hướng Trường Không cũng không có người khác để hỏi.
Anh đem hình chụp son môi buổi sáng gửi sang, hỏi cô bé: “Em biết đây là loại son gì không?
Lúc này là giờ nghỉ giữa tiết, Hướng Noãn nghe thấy điện thoại kêu, nhìn thoáng qua. Không nghĩ tới là anh trai mình, càng không nghĩ đến, anh lại hỏi một vấn đề như thế.
Hướng Noãn: Màu đỏ này giống như loại lần trước chị gái nhỏ dùng nha!”
Hướng Noãn: em tìm kiếm một chút, loại này trong nước bán tới sáu trăm tệ
Quả nhiên son môi chị gái nhỏ dùng cô mua không nổi.
Hướng Trường Không: Là nhãn hiệu gì?
Hướng Noãn: Anh muốn làm gì? Tặng cho chị ấy sao?
Hướng Trường Không:...
Đây là loại son môi Từ Luyến thích nhất, sáng nay lại bị lấy ra viết chữ trên gương, không biết có thể dùng tiếp hay không. Anh đúng là muốn mua cái khác cho cô.
Hướng Noãn: Anh có phải rất ngốc hay không [cười cry] anh tặng chị ấy cây son giống như đúc thì có ý nghĩa gì? [cười cry]
Hướng Trường Không: Hả?
Hướng Noãn: ….Em biết là mấy người thẳng nam như anh không hiểu! Anh phải đổi nhãn hiệu khác hoặc là màu son khác đó!
Hướng Trường Không :...Đổi cái gì?
Loại son môi khác anh không biết cô có thích hay không, chí ít chiếc này là cái cô ưa thích nhất.
Hướng Noãn: [hình ảnh]
Hướng Noãn: Bunny mới ra mắt son môi, màu 007 giống Phong Kính dùng.
Hướng Noãn: Nhưng loại này rất khó mua, toàn cầu đều đã hết hàng [mỉm cười]
Hướng Trường Không :...
Hướng Noãn: Không nói với anh nữa, em phải học bài [mỉm cười]
Hướng Noãn nói học bài liền đi học luôn, Hướng Trường Không nghiên cứu một chút mẫu son cô bé mới gửi, dự định ngày mai đi bách hóa Tinh Quang tìm.
Ngày tiếp theo Hướng Trường Không làm ca sáng, anh đi công ty tích thẻ, nhìn thời gian làm việc. Ngày mai vẫn là ca sáng.
Anh lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Từ Luyến: “Ngày mai tôi làm ca sáng, tối 8h sẽ tan làm”
Từ Luyến: Được
Hướng Trường Không: Có phải hơi muộn không?
Từ Luyến: Không quan hệ, tôi chờ anh
Từ Luyến: Có thể đem thời gian ca làm của anh gửi cho tôi xem không?
Mặt Hướng Trường Không lại có xu thế phiếm hồng, Từ Luyến nói làm anh nhớ tới những cặp đôi đại học trao đổi thời khóa biểu.
Anh chụp ảnh thời gian làm việc, gửi cho Từ Luyến
Từ Luyến: [ok]
“Tiểu Hướng, sớm!” Vương ca cùng Ngô ca cười cười nói nói từ bên ngoài đi tới, trông thấy Hướng Trường Không , liền cùng anh chào hỏi. Hướng Trường Không lại giống như trộm, cực nhanh cất điện thoại, cùng họ chào một tiếng tốt.
Anh đi đến trước ngăn tủ, đem đồng phục lấy ra mặc vào, Ngô ca ở sau lưng đánh giá, nhỏ giọng nói cùng Vương ca: “Tôi cảm thấy, hai ngày này tiểu Hướng có chuyện”
Vương ca lộ ra vẻ mặt cao nhân mỉm cười: “Ha ha”
Ngô ca: “...”
Hướng Trường Không đưa cơm tới hai giờ chiều, ăn trưa đơn giản, liền lái xe đến bách hóa Tinh Quang, ở tầng một đi vào có rất nhiều thương hiệu mỹ phẩm.
Anh tìm chỗ đỗ xe tốt, nghĩ nghĩ lại đem áo khoác đồng phục cởi ra, mới tiến vào bách hóa.
Hướng Trường Không là người dân thành phố A, anh đã chứng kiến bách hóa Tinh Quang từ không có gì đến ngày càng lớn mạnh, cuối cùng trở thành công ty tổng hợp lớn nhất thành phố. Nhưng số lần anh tới đây đi dạo không nhiều, quá khứ đều là cùng mẹ và em gái đến, hiện tại….
Anh đang