Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Từ Luyến không chú ý tới Hướng Trường Không, cô chạy đủ nửa giờ liền trở về nhà mình. Sau khi tắm xong, Từ Luyến mở tủ lạnh nhìn thoáng qua. Tủ lạnh nhà cô là dạng hai cánh tủ lớn để hợp với phong cách phòng bếp, Từ Luyến còn nhớ rõ lúc ấy người bán hàng nói với mình, tủ lạnh này cho dù cất vào một cái siêu thị nhỏ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Từ Luyến rất ít khi nấu ăn ở nhà, trong tủ lạnh quanh năm suốt tháng đều trống không. Cô lấy bánh sandwich mới mua hôm qua, lại chọn thêm một quả cam trong tủ. Dự định bữa sáng nay liền ăn sandwich cùng nước cam.
Còn chưa bắt đầu ép nước cam, điện thoại ở bên cạnh vang lên hai tiếng, Từ Luyến liếc nhìn một cái, là tin nhắn của Ngụy Nhất Thần.
Ngụy Nhất Thần: Tớ bây giờ sẽ qua đón cậu, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm.
Từ Luyến nghĩ nghĩ, trả lời: Ăn ở nhà tớ đi.
Ngụy Nhất Thần: Nhà cậu còn có đồ ăn? Hay cậu lại đặt đồ ăn nhanh?
Từ Luyến nhìn qua màn hình, không tiếp tục trả lời, cô đem sandwich cất lại vào trong tủ lạnh, rồi lại từ bên trong lấy ra một kiện bánh ngọt đã được hút chân không.
Thời điểm Ngụy Nhất Thần đến, Từ Luyến vừa vặn làm tốt bánh ngọt, hắn đi vào phòng bếp, chóp mũi hít hà nhẹ nhàng: “Cậu làm cái gì vậy? Còn rất thơm nha.”
Từ Luyến nói: “Trước đó Trương Quả Nhi cho tớ một kiện bánh ngọt, nói là đặc sản ở quê cô bé, tớ liền lấy ra chiêu đãi cậu. “
“Thật sao?” Ngụy Nhất Thần cẩn thận cầm xem túi hàng Từ Luyến ném ở một bên, liếc mắt nhìn thấy hạn sử dụng, “Mẹ, cái này hôm nay hết hạn nha!”
Từ Luyến giống như thật sự không biết, có chút ngoài ý muốn nói: “Thật vậy? Cậu tới thật là đúng lúc đấy.”
Ngụy Nhất Thần: “...”
Hắn hiểu được nha, cô đây là nhìn thấy đồ quá hạn, vất đi thì đáng tiếc, mới có ý tới gọi hắn tới ăn.
Kiện bánh ngọt mặc dù đã hết hạn, nhưng hương vị coi như không tệ, ngọt ngào mềm mại ăn đủ no. Từ Luyến ăn được ba miếng đã cảm thấy có chút không ăn được nữa.
Cô uống một ngụm nước cam, hỏi Ngụy Nhất Thần đang ngồi đối diện: “Cậu tối qua trở về chú Ngụy có nói gì không?”
Ngụy Nhất Thần bật cười: “Oa, ông ấy nhìn thấy tớ liền giống như thấy quỷ, sau đó tớ liền biểu diễn một đoạn guitar không khí vui nhộn cho ông ấy.”
Từ Luyến nhấm nháp nước cam, nhìn hắn nói: “Thời kỳ phản nghịch của cậu còn rất dài nha.”
Cô cùng Ngụy Nhất Thần đã quen biết từ cao trung, nói đúng ra thì, hẳn là cô bị Ngụy Nhất Thần để mắt tới? Thời điểm cô biết Ngụy Nhất Thần, hắn đã là bộ dáng thanh niên chơi bời, còn được rất nhiều bạn học trong trường hâm mộ. Nhưng Từ Luyến đối với hắn cũng không cảm thấy hứng thú, cô từ nhỏ đã bị người ta nói: “ Quá quái gở, không thích sống chung”, nhưng cô là tự mình cảm thấy mình chẳng qua là nhìn thấu tâm tư của người khác.
Khi cùng người khác trở nên thân thiết hơn, chúng ta sẽ càng ngày càng cảm thấy phiền phức, mâu thuẫn cũng vì thế mà xuất hiện liên tiếp. Cô không thích xử lý những phiền toái này cho nên vẫn một mực giữ vững ranh giới kia. Cô cùng Ngụy Nhất Thần quen biết đã nhiều năm. Nhìn qua quan hệ của hai người thật sự tốt, nhưng chung quy trong lòng Từ Luyến vẫn không có vượt qua được.
Ngụy Nhất Thần nghe Từ Luyến nói, cười một tiếng: "Nếu đã không thể làm việc mình thích thì dù làm gì cũng đều như nhau."
"Vậy tới công ty của chú Ngụy làm cũng không có khác gì nha."
"Đương nhiên là có, ông ấy không cho tớ vui vẻ, tớ cũng không cho ông ấy toại nguyện."
Từ Luyến trầm ngâm một chút mới gật đầu: "Ừm."
"..." Ngụy Nhất Thần giật giật khóe miệng, "Cậu phản ứng cũng quá bình thản. Được rồi không nói cái này nữa, miễn lại ảnh hưởng đến khẩu vị."
Hai người ăn xong bữa sáng, Ngụy Nhất Thần liền lái xe máy chở Từ Luyến đến công viên Tinh Quang, còn đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm. Xe máy của hắn cũng giống như xe điện, đều không thể tiến vào tiểu khu được. Vì thế quan hệ của Ngụy Nhất Thần cùng vị bảo vệ kia rất không tốt, đã có lần thiếu chút nữa là đánh nhau.
Từ Luyến cảm thấy, bảo vệ vẫn đồng ý cho hắn vào tiểu khu đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
Xe máy của Ngụy Nhất Thần đi rất nhanh, đến được cửa hàng của Từ Luyến so với cô tự mình đi còn sớm hơn 10 phút. Chở Từ Luyến đến chỗ làm, Ngụy Nhất Thần liền rời đi, Từ Luyến mở cửa, lên tầng 2 tiếp tục làm việc để kịp đơn hàng.
Hôm nay Trương Quả Nhi thấy Từ Luyến đến trước mình, bạch bạch bạch chạy lên tìm cô: "Bà chủ hôm nay tới thật sớm! Em còn tưởng rằng tối qua chị đi xem hòa nhạc về cả đêm sẽ không ngủ được!"
Từ Luyến vẫn tiếp tục làm việc không dừng tay, bình thản trả lời: "Không có đến mức như vậy đâu."
Trương Quả Nhi đem hai tay chống lên mặt bàn, vẻ mặt đầy bát quái nhìn cô: "Tối hôm qua chị với anh Thần như thế nào?"
Từ Luyến nói: "Xem hết buổi hòa nhạc thì ai về nhà nấy thôi."
"..." Anh Thần rốt cuộc có làm được gì không. Trương Quả Nhi yên lặng ở trong lòng mặc niệm, cô bé có chút hiếu kì: "Bà chủ, Thần ca là làm công việc gì vậy?"
Vấn đề này cô đã muốn hỏi rất lâu nhưng lại không dám trực tiếp nói cùng Ngụy Nhất Thần. Người kia chỉ đối với Từ Luyến lộ ra một chút lương thiện, ở trong mắt người khác giống như lão đại xã hội đen vậy.
Từ Luyến nói:"Em nghe nói đến băng đảng xã hội đen chưa? Chị đoán cậu ta chắc là làm ở đó đấy." Bằng không sao mỗi ngày lại có nhiều việc đánh đấm như vậy?
Trương Quả Nhi "..."
Cô nàng xuống tầng 1 lấy ra quyển vở ghi chép của mình. Ở bên dưới ghi thêm một dòng: "Bà chủ hôm nay đột nhiên trở nên hài hước thật đáng sợ."
Ngụy Nhất Thần thật ra cũng không phải anh chị xã hội đen gì, hắn dù sao cũng là có công việc đang làm, hắn cùng mấy người bạn góp vốn mở một quán bar nhỏ làm ông chủ.
Về phần vốn mở quán bar là do mẹ hắn cho tiền. Cha Ngụy đã từ lâu không cho hắn một đồng. Cũng may quán bar kinh doanh không tệ, Ngụy Nhất Thần đã có thể trả lại tiền vốn cho mẹ hắn, thi thoảng còn có thể mua chút quà cho bà. Đương nhiên, cha Ngụy không được hưởng phần hiếu kính này.
Quán bar chủ yếu hoạt động về đêm, Ngụy Nhất Thần
Lời editor: hôm nay wattap lỗi lầm ghê gớm. Tớ up truyện mãi mà giờ mới lên đc TT