Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Hôm sau Ngụy Nhất Thần chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa trái. Hắn cau mày dùng chân đạp mấy cái, cửa vẫn không nhúc nhích gì.
Mẹ Ngụy nghe thấy tiếng động, vội vàng đi tới: "Con trai à, con đừng đạp nữa, đồ trong nhà chúng ta đều là đồ tốt, con đạp cũng không mở được đâu."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn nhịn lại cơn tức trong lòng, nũng nịu với bà: "Mẹ, mẹ đem con nhốt lại làm gì?"
Mẹ Ngụy nói: "Đều do cha con nha, ông ấy nói sợ con chạy trốn, liền đem con nhốt lại trong phòng."
Ngụy Nhất Thần rốt cuộc cũng bạo phát:"Ông ấy có ý gì? Coi con là tội phạm thật hay sao?"
"Không phải không phải, cha con nói chỉ cần con cùng Nhiếp Lôi…."
"Không gặp không gặp!"
Ngụy Nhất Thần đột nhiên hét to làm mẹ Ngụy bị dọa không nhỏ, bà thở dài một tiếng, đứng bên ngoài khuyên hắn: "Con trai à, chúng ta cũng không phải ép con đi xem mắt, chỉ là Nhiếp Lôi này thật sự rất tốt, con đi gặp người ta cũng không có tổn thất gì, lại nói… con cứ như thế này mãi, ta thật sự không yên tâm."
Mẹ Ngụy nói xong, giọng điệu đã mang theo chút nghẹn ngào, Ngụy Nhất Thần mím môi, trầm mặc một lúc mới mở miếng nói: "Được rồi, mẹ đừng khổ sở, người muốn con đi con liền đi."
Mẹ Ngụy hơi kinh ngạc: "Thật sự?"
"Ừm" Ngụy Nhất Thần trả lời một tiếng, "Nhưng con hơi đói bụng, mẹ để dì đưa cho con chút đồ ăn."
"Tốt tốt, mẹ đi ngay."
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Ngụy Nhất thần thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, sau đó nhắn tin cho các anh em của hắn. Thừa dịp dì giúp việc lên đưa đồ ăn, Ngụy Nhất Thần đẩy tung cửa nhanh như chớp xông ra ngoài.
Dì giúp việc bị đụng đến choáng váng, nháy mắt một cái Ngụy Nhất Thần đã chạy ra ngoài cửa lớn. Mấy người giúp việc đuổi theo cũng không kịp nữa.
Ngụy Nhất Thần chạy đến cổng đã thấy ba chiếc xe máy đang đi tới.
"Thần ca——!"
Người ngồi trên xe phất phất tay, hắn cực nhanh đón lấy mũ bảo hiểm, mạnh mẽ nhảy lên chiếc xe bên cạnh mình.
"Con trai, con đi đâu vậy?" Mẹ Ngụy đuổi theo sau, nhìn bóng lưng bọn họ gọi to.
Ngụy Nhất Thần đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu nhìn bà: "Mẹ con sẽ gọi điện thoại cho người."
Ba anh em tới đón hắn thành công ngang nhiên lái xe rời đi, Ngụy Nhất Thần lúc này mới chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Nghe thấy bên tai có tiếng nói:
"Thần ca, chúng ta đi đâu đây?"
Ngụy Nhất Thần nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên đi công viên Tinh Quang đã."
Hôm nay Từ Luyến cùng Trương Quả Nhi đổi một nhà hàng cơm trưa khác gọi hai món mặn và một món canh. Lúc này đang ngồi đợi người giao hàng đến. Kết quả chưa thấy đồ ăn đâu lại đợi được Ngụy Nhất Thần.
Bên ngoài có ba chiếc xe âm ầm đi đến, Trương Quả Nhi lấy ra quyển vở nhỏ của mình, ở phần Ngụy Nhất Thần viết xuống một câu: "Mấy lần gần đây Thần Ca đều xuất hiện rất ồn ào, quả nhiên mỗi lần ra sân đều rất phong cách!"
Từ Luyến nhìn thấy hắn cũng có chút ngoài ý muốn: "Sao cậu lại đến đây? Hôm nay cũng không phải có buổi hòa nhạc gì"
"Tớ tìm cậu chỉ để xem hòa nhạc thôi sao? Chúng ta cũng có thể làm chút chuyện khác mà." Ngụy Nhất Thần cố ý khom lưng tới gần Từ Luyến. Trương Quả Nhi yên lặng thu hồi cảm giác tồn tại của mình: "Hai người có muốn em tránh đi một chút không?"
Từ Luyến nói: "Em đi ra ngoài thì thuận tiện mang cậu ta theo đi."
Trương Quả Nhi: "..."
Cô không dám nha.
Ngụy Nhất Thần nhấc nhấc môi, không tiếp tục đùa giỡn nữa: "Tớ muốn ra nước ngoài, chắc một thời gian ngắn mới trở về được."
"Ra nước ngoài?" Ngắn ngủi hai chữ, Từ Luyến đã nghĩ đến một màn gió mưa máu tanh ngập trời, "Cậu đắc tội với người nào?"
Ngụy Nhất Thần hừ một tiếng: "Tớ là loại đắc tội người khác liền bỏ chạy hay sao?"
Từ Luyến không có trả lời, Ngụy Nhất Thần nói: "Cha ép tớ phải đi xem mắt."
Từ Luyến sắp xếp lại thông tin một chút, nói:
"Vậy cậu đúng là chọc người rồi bỏ trốn nha."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn trầm mặc hai giây, sau đó tràn đầy hứng thú nhìn Từ Luyến: "Nếu không chúng ta kết hôn đi, như thế tớ cũng không cần bị bức hôn nữa."
Từ Luyện nội tâm không chút xao động: "Chúc cậu lên đường vui vẻ."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Trương Quả Nhi đang cầm bút một bên, lặng lẽ viết thêm: "Thần ca đột nhiên cầu hôn bà chủ, sau đó liền bị cự tuyệt thảm hại."
"Không nói nữa, giờ tớ phải đi sân bay, khi nào trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu." Ngụy Nhất Thần dang hai cánh tay, nói với Từ Luyến: "Muốn một cái ôm chia tay không?"
Từ Luyến đột nhiên A một tiếng.
Ngụy Nhất Thần vui mừng nhướng mày một cái, sau đó nghe cô nói: "Cơm trưa của chúng ta đã tới."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn cầm lấy mũ bảo hiểm của mình, tức giận bỏ đi. Trương Quả Nhi lại ở trang giấy vừa rồi viết thêm một chữ vô cùng lớn "Thảm", viết xong lại nghĩ nghĩ rồi khoanh tròn thêm một vòng
Hướng Trường Không dừng xe điện một bên, thấy Ngụy Nhất Thần từ trong đi ra. Anh nhớ rõ người này, lần trước tuy chỉ sượt qua người nhưng gương mặt của đối phương để ấn tượng không nhỏ.
Hôm nay Ngụy Nhất Thần không trang điểm, làn da cũng không còn hơi mất tự nhiên như lần trước. Có lẽ vì gặp chuyện không vui mà mi mắt hắn hơi nhíu lên khiến ngũ quan càng thêm phần khí phách hơn.
Hướng Trường Không không có suy nghĩ thêm việc người này và Từ Luyến có quan hệ gì, anh đi tới cửa, chờ Ngụy Nhất Thần đi ra khỏi mới bước vào: “Xin chào, đồ ăn nhanh của hai người đến.”
“Cảm ơn, tôi tới đây!” Trương Quả Nhi tích cực chạy đến, thừa dịp liếc nhìn tay Hướng Trường Không. Xương tay của người này rất gọn gàng, ngón tay thon dài nhìn thật đẹp a. Cô bé lại tìm thấy thêm một ưu điểm của anh trai giao hàng nữa rồi. .
“Chúc hai người ăn ngon.” Hướng Trường không nói xong, bước nhanh xoay người rời đi. Trương Quả Nhi vừa mở cơm hộp, vừa nói với Từ Luyến: “Anh trai giao hàng này lần nào cũng đều đến đi rất vội vàng nha.”
Từ Luyến nói: “Bọn họ còn rất nhiều đơn hàng phải đi, người khác cũng đang chờ ăn cơm.”
Trương Quả Nhi gật gật đầu: “Bọn họ quả thật rất vất vả.”
Từ Luyến nói: “Còn sống đã là việc rất vất vả rồi.”
Trương Quả nhi nghe được câu này, mắt sáng lên: “Cái này em có thể nhớ kỹ không? Em phải đi ghi lại ghi lại.”
Từ Luyến: “...”
Hướng Trường Không hôm nay vẫn làm ca sáng, tám giờ tối đã có thể tan làm. Anh đi giao đồ ăn mãi cho tới bảy giờ rưỡi mới đến công viên Tinh Quang tìm một cái ghế đá ngồi ăn cơm chiều. Kỳ lạ chính là, anh lại gặp người đưa hàng Trình Bằng kia.
“A! Hướng...Hướng Trường Không! Tôi không nhớ nhầm chứ!” Trình Bằng đẩy xe điện đến trước mặt anh, Hướng Trường Không gật nhẹ đầu, nói: “Chào”