Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Lúc Từ Luyến đóng gói món quà giúp Hướng Trường Không, anh không tự giác nhìn tay cô. Tay Từ Luyến vừa trắng lại vừa thon dài, không chút tì vết giống như chưa phải làm qua bất cứ việc nặng gì. Nghĩ đến chuyện ngày nào cô cũng đặt thức ăn nhanh, hẳn là mười ngón tay đều không dính nước.
Cũng chính là hai bàn tay này đã làm ra nhiều tác phẩm xinh đẹp cùng tinh xảo đến vậy. Hướng Trường Không nhìn một loạt nến thơm hoa cỏ trên kệ, sau đó liền bị một cây nến ngân hà hấp dẫn.
Nó là cây nến hình tròn với vô số các quả táo lớn nhỏ cùng hình ảnh trời xanh mây trắng. Hướng Trường Không không biết làm sao cô tạo ra được cây nến này, nhưng nó thật sự giống như được nhuộm bởi ánh nắng và bầu trời xanh thẳm cùng những tầng mây trắng nhẹ trôi. Anh có thể lập tức cảm nhận được cả bầu trời rộng lớn xa xăm.
Từ Luyến thấy anh đang nhìn cây nến kia, liền đi tới mang lại trước mặt Hướng Trường Không: "Kiểu dáng trời xanh mây trắng này là tôi mới học được cách làm, trước mắt mới chỉ có một cái nhưng tôi rất hài lòng. Tôi còn đặt cho nó một cái tên, Luyến Không."
(Luyến Không là yêu thích bầu trời, nhưng tớ nghĩ tác giả đang ẩn ý là tên chị nhà với anh nhà chúng ta …. Nghĩ thế nào cũng thấy Luyến Không thật sự rất mờ ám nha *cười gian*)
Hướng Trường Không có chút sửng sốt, vô ý thức lặp lại: "Luyến Không?"
"Ừm, vì tìm cho nó một loại tinh dầu thích hợp tôi đã phí không ít tâm tư đâu. Tất cả các loại mùi hương trên kia tôi đều ngửi thử một lần mới chọn được." Từ Luyến nói rồi đem cây nến đưa tới cho Hướng Trường Không: "Anh ngửi thử xem"
Hướng Trường Không hơi cúi đầu, cỗ mùi hương đặc biệt liền tỏa ra: "Mùi hương của bầu trời."
Từ Luyến khó có chút nhếch miệng, trả lời "Ừ".
Hướng Trường Không cầm ngọn nến trên tay Từ Luyến, nhẹ nhàng nắm trong tay mình, cảm thấy nó thật sự mềm mại: "Ngọn nến này, cũng bán cho tôi được không?"
"Đương nhiên có thể, có cần tôi gói lại cho anh không?"
Hướng Trường Không cười cười nói: "Không cần đâu, cảm ơn cô."
Từ Luyến để hai món đồ vào túi giấy chuyên dụng của cửa hàng, còn đưa cho anh một tờ giảm giá, nói là phiếu giảm giá 20%, lần sau anh mua hàng có thể sử dụng. Hướng Trường Không cất kỹ giấy giảm giá, nói cảm ơn rồi mới mang túi rời đi.
Từ luyến chờ anh đi khỏi, cũng đóng cửa tiệm lại về nhà đi ngủ."
Nói với Từ Luyến sắp đến sinh nhật em gái cũng không phải vì lấy cớ bắt chuyện. Mà em gái Hướng Trường Không, Hướng Noãn đích thực gần tới sinh nhật.
Bình thường Hướng Noãn đều ở trường học, chỉ mỗi cuối tuần là sẽ trở về nhà. Hướng Trường Không lại vừa vặn nghỉ ca vào thứ bảy, liền quyết định chọn ngày này tổ chức sinh nhật cho cô bé. Từ sáng sớm anh đã đi mua đồ ăn, tất cả đều là món Hướng Noãn thích. Trên đường về nhà, anh còn nhận điện thoại của dì Phạm gọi tới.
Dì phạm và bà Hướng đều trong một đoàn văn nghệ, hai người quen biết nhau từ khi còn trẻ, tính ra cũng đã cả mấy thập niên, bây giờ cả hai đều đã có tuổi nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau. Anh nhận điện thoại hỏi: "Dì Phạm, có chuyện gì không?"
Dì Phạm ở đầu kia nói: "Trường Không à, ta và dì Hà muốn hỏi xem ngày mai con có rảnh rỗi không, chúng ta muốn đi thăm mẹ con."
Hướng Trường Không nói: "Hôm nay con nghỉ ca, nếu không hai người tới luôn đi, vừa vặn đúng lúc sinh nhật Hướng Noãn."
Dì Phạm "Ai" một tiếng: "Hôm nay tổ chức sao? Vậy thì tốt, để ta cùng dì Hà mua cho Noãn Noãn một cái bánh sinh nhật."
Hướng Trường Không cười nói: "Không cần không cần, con đã mua rất nhiều đồ ăn, người cùng dì Hà trực tiếp tới đây là được."
"Không được không được, sinh nhật Noãn Noãn sao có thể thiếu bánh ngọt. Con yên tâm, sẽ rất nhanh thôi, Noãn Noãn còn chưa về đúng không?"
"Chưa đâu, trường học còn học nửa buổi sáng nữa, phải qua mười hai giờ con bé mới về tới."
"Vậy không nói với con nữa, dì đi đặt bánh ngọt trước."
Dì Phạm hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, Hướng Trường Không bất đắc dĩ cười cười, mang theo đồ ăn về nhà. Sau đó anh đều chăm chú nấu ăn, lúc mười một giờ, dì Phạm cùng dì Hà mang bánh sinh nhật tới. Vốn phòng khách cũng không lớn, bởi vì có thêm khách tới lại càng thêm chật hẹp. Hướng Trường Không mang cho hai người cốc nước, lại quay người nói cùng Ông Thục Lệ: "Mẹ, dì Phạm tới thăm người."
Ông Thục Lệ nghe thấy tiếng anh, nhìn ra phòng khách, khi thấy chị em cũ của mình, bà cũng không biểu lộ điều gì. Dì Phạm là người tình cảm, nhìn thấy bà như vậy, không nhịn được mà đỏ cả vành mặt: "Lệ lệ à…."
Ông Thục Lệ cũng đã gần năm mươi tuổi, nhưng dì Phạm vẫn gọi bà là Lệ Lệ như lúc bà còn mười tám: "Bà gần đây thế nào, có tốt hơn không."
Ánh mắt Ông Thục Lệ dừng trên người bà một lúc rồi lại quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dì Phạm mím mím miệng, giống như là cố ngăn nước mắt tuôn trào: "Lệ lệ của chúng ta trước kia rất xinh đẹp, ở trong đoàn văn nghệ là một bông hồng…" Không tính đến lúc còn trẻ, chỉ vài năm trước, bọn họ còn vô cùng nổi tiếng ở quảng trường múa. Bây giờ ánh mắt Ông Thục Lệ lại như một hồ nước đọng, giống như bên trong không còn chứa đựng chút tình cảm nào.
Hướng Trường Không vỗ nhẹ lưng dì Phạm an ủi: "Dì người đừng khổ sở, mẹ con đã tốt hơn trước rất nhiều rồi."
Dì Phạm nhẹ nhàng gật đầu, bà biết tình huống trước đây của Ông Thục Lệ còn bết bát hơn. Bà cũng vỗ vai Hướng Trường Không, nói với anh: "Cho mẹ con chút thời gian, ta tin bà ấy sẽ tốt hơn. Con cứ làm việc đi, không cần chào hỏi chúng ta."
"Vâng" Hướng Trường Không gật đầu, trở về phòng bếp.
Trong phòng khách lúc này, dì Phạm cùng dì Hà nói chuyện với Ông Thục Lệ, còn kể đến chuyện cũ xấu hổ trước đây, dù Ông Thục Lệ không phản ứng gì những không khí phòng khách cũng không quá tẻ nhạt.
12:30, Hướng Noãn đeo balo trở về. Vừa vào tới cửa cô đã