Nae thấy mình đứng giữa một không gian trắng xoá, chẳng có gì ngoài bản thân cô.
Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, trắng nõn, không có lấy một vết sẹo, cả "Nguyền ấn" xuất hiện khi kích hoạt [Ô Uế] cũng biến mất.
Nae nhíu mày, giữa lúc điên loạn, cô vẫn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc quả bom trọng lực cuối cùng rời khỏi lòng bàn tay, chạm đất và huỷ diệt toàn bộ kẻ thù trong bán kính một trăm mét, bao gồm cả bản thân cô.
Cô thở dài, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt tuyệt vọng của anh trai. Cô đã tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng, cũng đồng nghĩa với việc hi sinh, chỉ mong anh ấy đừng làm gì dại dột.
Còn lại trông cậy cả vào anh đấy, Dazai Osamu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin chào."
Nae ngẩng phắt lên.
Một người đàn ông lạ mặt đã đứng đó từ bao giờ, không một tiếng động, như thể xuất hiện từ hư vô.
"Hoan nghênh đến với [Trống], Nakahara Nae." Mặc cho sự cảnh giác của cô, gã mỉm cười thân thiện, nói tiếp.
Nae nhíu mày, thử vận dụng năng lực, nhưng không thành công.
Như nhìn ra được hành động của cô, người đàn ông khẽ nhướng mi.
"Đừng cố gắng, ở [Trống], tất cả mọi thứ đều bị vô hiệu hoá."
Nhận thấy bản thân đang rơi vào tình thế bất lợi, đôi mắt xanh của cô lạnh xuống, Nae trầm giọng:
"Ngươi là ai? Đây là đâu?"
Nghe được câu hỏi chẳng mấy thiện cảm, nụ cười của gã vẫn nguyên vẹn.
"Hãy gọi ta là Zero." Gã vươn hai tay, bày ra tư thế chào mừng. "Như ta đã nói, nơi này là [Trống], khoảng không gian nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Tất cả mọi linh hồn trước khi đầu thai đều phải đến đây."
Nae cười lạnh, mỉa mai nói:
"Để tôi đoán nhé, tôi sắp bị đá xuống Địa Ngục chăng?"
Người đàn ông yên lặng nhìn cô