Từ Mafia Đến Anh Hùng

Chương 1


trước sau


Nae thấy mình đứng giữa một không gian trắng xoá, chẳng có gì ngoài bản thân cô.

Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, trắng nõn, không có lấy một vết sẹo, cả "Nguyền ấn" xuất hiện khi kích hoạt [Ô Uế] cũng biến mất.

Nae nhíu mày, giữa lúc điên loạn, cô vẫn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc quả bom trọng lực cuối cùng rời khỏi lòng bàn tay, chạm đất và huỷ diệt toàn bộ kẻ thù trong bán kính một trăm mét, bao gồm cả bản thân cô.

Cô thở dài, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt tuyệt vọng của anh trai. Cô đã tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng, cũng đồng nghĩa với việc hi sinh, chỉ mong anh ấy đừng làm gì dại dột.

Còn lại trông cậy cả vào anh đấy, Dazai Osamu.


(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin chào."

Nae ngẩng phắt lên.

Một người đàn ông lạ mặt đã đứng đó từ bao giờ, không một tiếng động, như thể xuất hiện từ hư vô.

"Hoan nghênh đến với [Trống], Nakahara Nae." Mặc cho sự cảnh giác của cô, gã mỉm cười thân thiện, nói tiếp.

Nae nhíu mày, thử vận dụng năng lực, nhưng không thành công.

Như nhìn ra được hành động của cô, người đàn ông khẽ nhướng mi.

"Đừng cố gắng, ở [Trống], tất cả mọi thứ đều bị vô hiệu hoá."

Nhận thấy bản thân đang rơi vào tình thế bất lợi, đôi mắt xanh của cô lạnh xuống, Nae trầm giọng:

"Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Nghe được câu hỏi chẳng mấy thiện cảm, nụ cười của gã vẫn nguyên vẹn.

"Hãy gọi ta là Zero." Gã vươn hai tay, bày ra tư thế chào mừng. "Như ta đã nói, nơi này là [Trống], khoảng không gian nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Tất cả mọi linh hồn trước khi đầu thai đều phải đến đây."


Nae cười lạnh, mỉa mai nói:

"Để tôi đoán nhé, tôi sắp bị đá xuống Địa Ngục chăng?"

Người đàn ông yên lặng nhìn cô

một hồi, sau đó bật cười.

Nếp nhăn nơi mi tâm cô càng sâu, cô buồn bực gằn giọng:

"Có gì đáng cười chứ? Chẳng lẽ tôi sai rồi?"

Nae chưa bao giờ cho rằng mình có thể lên Thiên Đàng, nếu nó có thật. Bởi lẽ, thân là Mafia, cả đời của cô đã định là thấm đẫm tội ác.

Địa Ngục có lẽ sẽ hợp với mình hơn.

"Haha, thứ lỗi cho tôi..." Gã lắc đầu, vẫn cười khùng khục như lên cơn động kinh. "Nhưng cô sai rồi, cô sẽ không đi đâu trong cả hai nơi."

"Cô vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình, nên tôi chưa thể phán xét cô."

Nae cau mi, nhắc lại trọng điểm:

"Sứ mệnh của tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Phải, sự tồn tại của cô là có lí do cả, đâu phải tự nhiên đùng một cái cô trở thành em gái của Nakahara Chuuya?" Gã hài hước nhìn cô, biểu cảm trên mặt lộ ra ý vị thâm trường.
1

Nae mở to mắt, gã này biết...!

"Ồ, không còn nhiều thời gian để tán chuyện đâu, cô phải đi ngay bây giờ."

"Tạm biệt, và chúc may mắn, Nakahara Nae."

Người đàn ông nâng tay, từ lòng bàn tay gã xuất hiện từng đốm sáng nhỏ, chúng lần lượt bay đến chỗ cô, chói loà.

"Hãy tự khám phá món quà của chính mình."

Trước khi bị ánh sáng hoàn toàn nuốt chửng, Nae thấy được một bóng hình ai đó thấp thoáng sau lưng gã.

Mỉm cười với cô.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện