Từ Mafia Đến Anh Hùng

Chương 17


trước sau


Lúc Nae nhổm đầu dậy khỏi đống chăn gối, đường phố ngoài cửa sổ đã lên đèn. Cô ngó xung quanh, nhận ra mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, chắc là thầy Aizawa đưa cô về. Đồng hồ điểm bảy giờ tối, gần nửa ngày đã trôi qua kể từ bài kiểm tra.

Nae té xỉu ngay khi Recovery Girl xuất hiện.

Một ai đó đã kịp đỡ lấy cô, tránh được viễn cảnh ôm hôn đất mẹ, nhưng Nae không nhớ ra nổi. Hẳn không phải là Kaminari, cậu ấy không "tỉnh" nhanh vậy được.

Thôi, chắc để hỏi thăm các giáo viên khác gửi lời cảm ơn một tiếng.

Nae dụi mắt ra khỏi giường, vạt áo buông xuống đùi, loạng choạng mở cửa tìm đường tới bếp.

"Thơm quá..."

Aizawa quay đầu lại, thấy con bé nhà mình tóc tai bù xù đứng trước cửa bếp mơ màng nhìn hắn, bèn tặc lưỡi nói:
2

"Dậy rồi thì đi rửa tay ăn cơm."

Nghe đến đây, Nae giật mình sực tỉnh, lúc này mới nhận ra Aizawa đang đeo tạp dề loay hoay với cái nồi bốc hơi nghi ngút trên bếp. Cô chạy tới dòm vào nồi, là món tủ cà ri cay của cô!
1

"T-Thầy nấu hả?" Nae lắp bắp kinh hãi.

Người đàn ông nuôi sống mình bằng cà phê, thạch trái cây và đồ ăn nhanh này hoá ra biết nấu ăn!

"Vẻ mặt gì đó hả? Tuy là món duy nhất tôi biết làm và chỉ bỏ thêm ớt vào thôi, nhưng chắc là ăn được đấy. Quay lại đây." Aizawa hơi hơi mỉm cười, xoay vai Nae lại để cô đối lưng với mình, sau đó tháo sợi dây đeo nơi cổ tay ra buộc tóc lại cho cô, "Lần sau ngủ dậy nhớ chải đầu, tôi dặn bao nhiêu lần rồi."
2

Nae bĩu môi:

"Trước đó chẳng phải thầy đã cởi bím tóc rồi chải luôn cho em rồi sao..."

Aizawa vỗ đầu cô một cái, nhướng mày nói:

"Đừng có được voi đòi tiên. Đi lấy đĩa của em đi."
1

Một lát sau, khi đã ngồi vào bàn, Nae xúc động nhai cơm, chân thành tha thiết mà nhìn người đàn ông trước mặt:

"Thầy à, hoá ra trước giờ em đã xem nhẹ thầy. Em xin lỗi. Giờ em yên tâm để thầy đi cưới vợ được rồi."
3

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khụ khụ!" Aizawa đang uống nước giật mình sặc một tiếng, thầy buông cốc xuống, xoa thái dương vẻ bất đắc dĩ:

"Nói vớ va vớ vẩn, ăn nhanh đi."

"Nhưng món này siêu ngon luôn! Thầy không lấy vợ thì phí quá!" Nae vui vẻ nói, sau đó tò mò hỏi, "Thầy đã ba mươi rồi còn gì. Thầy không có dự định gì sao?"

Tầm mắt Aizawa lướt qua khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, rồi lơ đãng nói:
4

"Chuyện đó đợi đến khi em trưởng thành rồi tính."
9

Người nói có tình người nghe vô ý, vẻ mặt Nae dịu lại, cũng không nói nữa. Trong lòng cô nghĩ rằng Aizawa muốn tập trung chăm sóc mình trước rồi mới tính chuyện lập gia đình.
2

Người đàn ông này đúng là quá đáng tin cậy mà.
2

Có vẻ như bầu không khí quá đỗi dễ chịu, nên bữa ăn kết thúc lâu hơn bình thường dù Aizawa chẳng ưa ăn cay cho lắm. Lúc hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa bát, Nae mới nghiêng đầu cười hì hì mà hỏi:

"Kết quả ra sao ạ?"

Aizawa xếp bát đĩa vào chạn, lau khô tay rồi mới trả lời:

"Em làm rất tốt."

"Phải vậy chứ, thầy nghĩ em là ai?!" Nae lập tức ngẩng cao đầu đắc ý đáp.

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ, đôi mắt Aizawa thấp thoáng ý cười. Thầy mở tủ lấy ra một vật, đặt vào tay Nae, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô:

"Đây, phần thưởng."

Nae ngỡ ngàng cầm lon rượu trái cây yêu thích vốn không biết bị giấu đi nơi nào kia, cúi đầu nhìn nó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Aizawa.

"Thầy!!!!!"

Cả người Aizawa cứng đờ khi cảm nhận được cái ôm siết của thiếu nữ quanh hông mình. Dáng vóc cô rất mảnh khảnh, cái đầu nhỏ vùi trước ngực hắn, thấp thoáng thấy được gò má vui sướng đến mức đỏ bừng, và một thứ cảm xúc không tên bắt đầu len lỏi trong Aizawa. Thầy ngửa đầu nhìn lên trần nhà, kiềm chế xao động nơi lồng ngực, một tay lấp lửng hồi lâu mới cẩn thận đáp lên lưng Nae. Thầy nhẹ giọng, như nói với Nae, lại tựa thuyết phục chính mình:

"Chỉ một lần này thôi."

Tiếng Nae trong trẻo truyền ra từ trong vòng tay hắn, khúc kha khúc khích:

"Thầy thật là tốt!"

...

Nae vui sướng lăn lên giường, bật nắp lon uống một ngụm lớn, sau đó mĩ mãn thở ra một hơi. Cô lần tay tìm điện thoại, thấy một loạt tin nhắn chờ gửi đến từ chiều, trong đó cái tên Katsugou là nhiều nhất.

Nae gãi má, không cần đoán cũng biết cậu ấy muốn nói gì.

Katsugou

10:02 AM

[MÀY VỀ TRƯỚC?!?]

[MÀY KHÔNG ĐỢI TAO?!]

[REP TAO NGAY CON ĐẦN NÀY.]

10:23 AM

[NAKAHARA NAE!]

10:49 AM

[Đừng nói là mày ngủ rồi nhé?!]

[...]

11:02 AM

[Tao chắc chắn sẽ dành hạng nhất. Dậy nhớ chúc mừng tao.]

Nae bật cười khi đọc dòng tin nhắn cuối cùng, cô nhanh chóng trả lời lại:

TheOrangeN

8:17 PM

[Mình đâyyyy.]


[Katsugou tuyệt vời!]

[( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧]

Katsugou


8:17 PM
3

[Ha! Tất nhiên!]
1

[Mày ngủ như lợn vậy con đần.]

TheOrangeN


8:19 PM

[Mình ngất vì kiệt sức ấy mà.]

[CÁI GÌ?!]

[Không sao đâu. Ngủ một giấc là mình khoẻ rồi. Thầy còn nấu cà ri cho mình nữa! ]

[ƠwƠ]

Đầu dây bên kia, Bakugou hơi nhíu mày, đột nhiên có chút buồn bực, nhưng lại không biết vì sao. Ngón tay hắn ngập ngừng trên bàn phím một hồi rồi mới gửi tin nhắn đi:

[Đồ gà.]
2

[Mày là búp bê đấy à? Hở một tí là xỉu lên xỉu xuống?]

[Hehe, tại hôm nay mình đã chiến đấu hết sức. Lâu lắm rồi mới vui như vậy.]

[Mình cũng sẽ không thua Katsugou đâu.]

[Vậy thì tốt. Nếu mày rớt tao sẽ giết mày.]

Bakugou ném điện thoại lên giường khi thấy đối phương thả tim tin nhắn của mình, tiếp tục đứng trước gương lau khô mái tóc vừa gội. Nếu Nae có ở đây, hẳn cô sẽ ngạc nhiên khi thấy nét mặt trong gương có vẻ hơi... mềm mại quá so với tính cách của cậu thiếu niên.

Chỉ vài con chữ thôi mà hắn đã trông như thế này. Nhìn bóng phản chiếu chính mình, nhớ lại cơn tức anh ách khi phải về nhà một mình lúc trưa, Bakugou không khỏi tặc lưỡi một cái.

...

Kết thúc cuộc trò chuyện, Nae lướt thấy tin nhắn của Todoroki, chỉ có vẻn vẹn hai chữ [Chúc mừng]. Cô gửi cho cậu một icon cảm ơn, cũng không thắc mắc lắm, vì cha là Endeavor nên không lạ gì khi cậu biết trước kết quả, huống chi Nae đã được xác định ngay từ đầu là học sinh tuyển thẳng. Chỉ có điều Nae vẫn chưa nói với ai chuyện này, nên Bakugou và Midoriya đều chưa biết rằng cô chỉ đi thi cho vui.

Tài khoản của Midoriya im lìm.

Nae nhấp thêm một ngụm rượu, nhớ lại nội dung cốt truyện. Có vẻ như cậu ấy đã đánh hạ được Gimmick trong phút chốc bộc phát kosei nhưng lại không kiếm được điểm thực chiến nào, và chắc là đang suy

sụp lắm. Cô ngẫm một lát, gửi cho Midoriya một tin nhắn rồi tắt điện thoại. Ngoài cửa, tiếng của Aizawa vọng vào:

"Nae, đi tắm đi. Tôi mở nước nóng vào bồn rồi đấy."

"Vâng!"

...

Màn hình điện thoại nhấp nháy, Midoriya liếc thấy cái tên quen thuộc.

[Ổn thôi mà, Midoriya đã cố gắng hết sức rồi.]

Cậu thẩn thờ nhìn lên trần nhà, mỉm cười như mếu.

.

Một tuần sau.

"Thư tới rồi hả? Ừ ừ đừng khóc, mình biết rồi..." Nghe giọng xúc động của Midoriya ở đầu dây bên kia, Nae kê điện thoại trên vai, vừa lựa thạch trái cây trên quầy hàng vừa nhỏ giọng an ủi, "Để mình đoán... Là All Might đúng không? Khó trách cậu kích động đến thế. Hạng 8 á? Tốt quá rồi còn gì..."
1

"Mình cũng đậu. Ừa, hi vọng chúng ta chung lớp ha...."

Nae cúp máy, bất đắc dĩ cười cười. Vừa nhận được cuộc oanh tạc của Bakugou, Midoriya lập tức nối đuôi gọi tới, đúng là không để người ta kịp thở. Chỉ tiếc vì người giám hộ là giáo viên UA, cô chẳng có cơ hội được kinh ngạc vui sướng lúc mở thư trúng tuyển.

Mà ngay cả khi không phải, Nae cũng biết thừa là mình sẽ đậu mà.

Nhét điện thoại lại vào túi, Nae ngẩng đầu nhìn lên hàng kệ cao nhất, có rượu trái cây vị mới ra, nhưng khi nhận ra mình hoàn toàn không thể với tới, cô gái nhỏ bắt đầu trầm tư.

Kể từ khi quyết định trở thành Anh hùng, Nae đã được nhắc nhở rằng độ tuổi của cô thì không được phép tự ý sử dụng kosei ở nơi công cộng, nên ý định dùng năng lực để lấy đồ xuống kệ giữa cái siêu thị đông đúc này khiến Nae chần chừ một lát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trẻ con thì không được uống cái đó đâu."

Nae quay đầu lại.

Thanh niên đứng sau cô hai tay cắm túi, dáng dong dỏng cao, mặc một cái áo choàng dài rách tả tơi, con ngươi xanh ngọc dưới mái tóc đen bù xù của gã nhìn Nae đầy tìm tòi. Hình như gã biết cô là ai. Nae đánh giá gã từ trên xuống dưới, những mảng tím tái trải dọc trên cơ thể cùng hàng loạt ghim bấm nối các vết bỏng với phần da lành lặn. Ngạc nhiên chưa, cô cũng quen gã.
1

"Một tên tội phạm như anh cũng quan tâm tới chuyện đó à?"

"Hử?" Thanh niên đáp lại bằng một cái nhướng mày.

"Tôi không phải trẻ con." Nae chỉ vào lon rượu, "Phiền lấy xuống giúp tôi với, cái anh cả-người-đều-toát-ra-hơi-thở-của-tội-phạm à."

Gã ta nhếch nửa miệng, nhưng vẫn vươn tay cầm hai ba lon đặt vào trong giỏ hàng của cô:

"Việc gọi người mới gặp lần đầu là tội phạm rất không lịch sự đấy."

"Nhưng nó đúng mà, phải không? Trực giác của tôi hơi bị chuẩn đó." Nae chỉ nhún vai, "Cảm ơn."

Người đàn ông trẻ liếc dọc dãy kệ, tiếc nuối nói:

"Ồ, hết vị nho rồi."

"A, anh cũng thích vị nho à? Khẩu vị tốt đấy." Nae tấm tắc, "Tuần trước tôi vừa ghé qua mua sạch rồi, nên giờ chắc họ chưa bổ sung hàng kịp đâu."

Một tiếng hừ bật ra từ cổ họng thanh niên, gã theo sau cô đến quầy tính tiền, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:

"Nếu nhóc cho rằng tôi là tội phạm, tại sao lại không báo cáo?"

Nae đặt giỏ hàng lên quầy cho thu ngân.

"Đã bảo đừng gọi là nhóc."

"Thì anh vừa giúp tôi mà phải không? Coi như một đổi một. Tôi cũng không tin anh sẽ dám làm gì ở trung tâm thương mại, huống hồ khu vực này trị an rất tốt đó."

"Ha. Nhóc con cũng can đảm phết đấy." Gã cười, hoàn toàn không tỏ ra sợ sệt hay để tâm tới lời cảnh cáo của cô.

"Tốt nhất là anh nên đi đi." Nae ra hiệu về phía một bảo vệ đang tiến tới chỗ họ, "Tôi sẽ không hỏi thêm gì đâu, nhưng hi vọng sau này tôi không cần phải biết đến tên anh."

"Tại sao?"

"Vì tôi sẽ trở thành Anh hùng."

.

Nae trở về nhà với tâm trạng vui vẻ. Cô vọt tới trước mặt Aizawa đang nằm dài trên sofa, cười hì hì mở túi hàng ra:

"Shouta, thầy xem này, em mua nhiều thạch trái cây lắm!"

Thầy ta mệt mỏi ngồi dậy, với tay bốc bừa một cái, một thoáng liếc qua làm thầy nhận ra toàn bộ các vị đều là sở thích của mình.

Một tuần bị vắt kiệt sức lực để lo liệu mọi thứ sau kì tuyển sinh UA khiến Aizawa chỉ muốn đuổi phứt đám học sinh tương lai đi, nhưng việc có Nae bầu bạn giúp tâm tình thầy nhẹ nhàng hẳn. Aizawa xoa đầu cô, chỉ vào bức thư để trên bàn:

"Đó là của em."

Nae ngồi xuống bên cạnh thầy, xé thư ra đọc:

"Gì đây ạ? Thiết kế trang phục Anh hùng?"

"Ừ. Với phong cách chiến đấu của em, hãy chú trọng vào tính năng phòng ngự. Thêm vũ khí nếu em cảm thấy cần thiết. Đồng phục sẽ được gửi kèm sau khi nó hoàn thành xong."

"Hừm... Em biết rồi." Nae tỏ vẻ hoàn toàn mới lạ. Cô nghĩ mình sẽ thiết kế giống với bộ đã từng mặc ở Mafia Cảng.

"Còn nữa."

Nói đến đây, Aizawa không khỏi mỉm cười.

"Chào mừng em đến UA."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện