Mùa xuân, người người nhà nhà nô nức tựu trường.
Nakahara Nae, một học sinh đã vượt qua hàng ngàn người để đậu vào khoa Anh Hùng UA mà không có chút kích động nào, thậm chí buổi học đầu tiên còn dậy muộn vì cày phim quá khuya nên phải ăn sáng một mình và đến trường một mình luôn.
Thầy Aizawa đã rời đi từ sớm, nhưng vẫn không quên làm bữa sáng và nán lại mấy giây để đợi Nae thay đồng phục rồi khoe với mình.
"Váy ngắn quá, mặc thêm quần tất vào đi."
Sau đó hắn nhíu mày rút ra được kết luận như vậy. Khi thấy con bé nhà mình không để tâm tới vấn đề này cho lắm, Aizawa mất thêm mấy phút để nghiêm khắc thuyết phục cô về tính nguy hiểm của xã hội và mấy thằng con trai mới lớn, mãi cho đến khi Nae đồng ý mới thôi.
1
Lúc Nae ra khỏi nhà với cặp sách trên vai, cô đột nhiên thấy hơi nao nao. Bình thường giờ này cô vẫn còn đang ngủ, còn nếu là ở Mafia Cảng thì đã đi làm nhiệm vụ rồi...
Nếu anh Chuuya ở đây thì tốt quá.
8
Nae nén một tiếng thở dài, rút điện thoại ra, cô vẫn chưa kịp đọc mấy tin nhắn do bận sửa soạn.
Những người đó lần lượt là các đối tượng đã bị cô từ chối lời mời cùng đến trường vì không muốn chọn một trong ba, và chọn cả ba thì càng không thể nào:
[Cậu thật sự không cần tôi đến đưa cậu à?] Todoroki, người có vẻ như đã đến trường từ bảy giờ sáng trong khi tám giờ mới vào học.
1
[Con đần, nếu bây giờ mày còn chưa ra khỏi nhà thì mày chết chắc rồi.] Bakugou, quan tâm người ta nhưng cũng không quên doạ dẫm.
[Nae-chan... Đây là sơ đồ khu năm nhất của UA. Nếu cậu đến muộn thì có thể cần nó.] Và Midoriya, nhút nhát nhưng rất mực tri kỉ.
Nae nhẩm tính thời gian, còn chưa tới 20 phút nữa, nhưng đi bộ ra ga và lên tàu chắc chắn sẽ không kịp giờ, mà cô cũng không rảnh tiêu nhiều tiền đến thế để gọi taxi đến trường.
Cách giải quyết duy nhất là...
.
"Thật hay giỡn vậy, hoá ra anh hùng No.3 đại danh đỉnh đỉnh trong mắt em lại là phương tiện đến trường à?"
1
Nae nheo mắt hưởng thụ gió thổi vù vù qua gò má, nghe người đàn ông đang ôm mình nói vậy bèn ngẩng đầu lên cười hì hì:
"Chẳng phải anh cũng chịu giúp em rồi sao?"
Hawks chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, hai cánh giang rộng, lao vụt về phía học viện UA. Anh vừa đến Tokyo vào sáng sớm nay vì một nhiệm vụ, đang thảnh thơi đợi trợ thủ tới thì nhận được cuộc gọi của Nae nhờ đưa đến trường. Phải nói rằng lúc đấy Hawks dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại cũng lâu rồi chưa gặp con bé nên okela luôn.
Chưa thấy Anh hùng nào tuỳ hứng bằng người đàn ông này cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà tại sao lại là "lâu rồi" và làm như nào Nae lại có số điện thoại của anh hùng No.3? Câu trả lời cũng dây mơ rễ má lắm.
Hẳn là mọi người còn nhớ việc Nae được mời luyện tập kosei cùng với quý tử nhà Todoroki sau vụ con villain bùn, và để khắc phục được nhược điểm của mình, Nae đã mặt dày đi gặp Endeavor, nhờ ông ta liên lạc với Hawks xin sự giúp đỡ.
Nhược điểm của Nae là gì?
Nói ra cũng nhục nhã, thân là một người sở hữu kosei cực kì vạn năng lại bị chóng mặt nghiêm trọng trong trạng thái vô trọng lực! Đó cũng là lí do Nae cần thiết dùng một con robot để di chuyển trong bài kiểm tra đầu vào, lại còn là loại 2 điểm giáp nhẹ và tốc độ cao.
Trời biết Nae thuyết phục Endeavor kiểu gì, thế mà cái gã đã từng dằn mặt cô vì tội dính líu tới con trai yêu dấu lại đồng ý. Và rồi, Anh hùng hạng ba với thân phận fan ngầm siêu bự nào có thể từ chối yêu cầu nhỏ bé của thần tượng được?
Thế là suốt cả mùa hè, Todoroki Shouto đã chứng kiến cảnh Nae cùng Hawks rượt đuổi lẫn nhau, và kết quả thường là Nae mệt không gượng dậy nổi, hoặc Hawks bị vặt trụi cả lông. Sau đó, hai con người ấu trĩ này đỡ nhau dậy và đi ăn gà.
4
Bằng cách kì diệu ấy, Nae và Hawks thành anh em kết nghĩa, bàn nhậu có nhau!
1
... Quay lại với hiện tại, Hawks không thẹn với cái danh Anh hùng nhanh nhất, bằng đường chim bay đã rút gọn được đoạn đường vốn dĩ mất gần nửa tiếng thành mười phút. Lúc này, hắn ôm lấy thiếu nữ trong tay, bay là là bên trên toà nhà khu năm nhất. Đáng lẽ Hawks phải thả Nae xuống từ cổng trường rồi cơ, nhưng cô không muốn, nên hai người lợi dụng thẻ học sinh của cô để vào khuôn viên nhà trường một cách trót lọt mà không đánh động tới ai.
"Lớp của em ở đâu vậy? Cái cửa sổ nào cũng giống nhau... Ê đừng, ngã bây giờ!" Hawks kêu lên khi Nae nhoài mình ra khỏi lồng ngực hắn, sau đó ấn đầu cô về lại.
Nae loay hoay bấm điện thoại, cười toe:
"Cứ để em!"
...
Todoroki lúc này ngồi trong lớp nhận được tin nhắn của Nae:
[Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi!]
Cậu thiếu niên nghi hoặc, nhưng vẫn rời khỏi chỗ và dò đầu ra ngoài.
Một giây sau, gió ùa tới mang theo mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi, ánh cam tràn ngập đồng tử dị sắc của Todoroki, và một đôi tay nhỏ bé đột ngột vịn lấy vai cậu.
Não cậu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước mà nắm lấy eo người đối diện. Phía sau cậu, một tiếng kêu đinh tai nhức óc vọng tới:
"NAE?!!!"
Thiếu nữ nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, nheo mắt vẫy tay với mọi người:
"Xin chào!!"
Iida, người đầu tiên phản ứng lại:
"Sao cậu lại đi vào bằng cửa sổ?! Đấy là trái luật!!"
"Mày lên bằng cách nào? Đây là tầng ba!" Bakugou đi xăm xăm tới hất tay Todoroki ra, trừng mắt hỏi.
Midoriya cũng thảng thốt nhìn cô, nhưng Nae chỉ cười ẩn ý:
"Hehe, đấy là bí mật~"
Todoroki đứng một bên nhìn tay mình, lại lẳng lặng liếc ra cửa sổ, nhíu mày như thể vừa nghĩ đến chuyện gì không hay.
Trong tiếng tặc lưỡi của Bakugou, một giọng rụt rè khác chen vào:
"C-cậu... còn nhớ mình không?"
Nae nhìn qua, thấy được đồng đội năm phút của mình hồi thi nhập học, mới cười chào:
"A, Kaminari? Lâu rồi không gặp ha."
Cậu thiếu niên lập tức kích động:
"Cậu còn nhớ!! Sau hôm đó mình tỉnh dậy thì cậu đi mất rồi, mình lại không biết phải liên lạc với cậu bằng cách nào..."
"Muốn kết bạn thì tới chỗ khác đi."
!?
Kaminari giật mình im bặt, cả lớp mới còn xôn xao lập tức quay đầu nhìn ra cửa. Một sinh vật kì dị trông như lai giữa một con người và một con sâu khổng lồ màu vàng đang nằm chắn trước cửa, Nae che mặt thở dài.
"Đây là lớp học Anh hùng." Con sâu mặt người hút một hơi hết túi thạch trái cây, sau đó rùng mình lột xác đứng dậy, lộ nguyên hình là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch mà Nae không thể quen thuộc hơn. Thầy ta quét mắt qua cả lớp lặng phắt, sau đó dừng tầm nhìn ở thiếu nữ đang đứng trong đám đông nơi cửa sổ:
"Ồ, Nae."
Kín đáo nhìn thoáng qua hai chân cô, Aizawa âm thầm hài lòng vì con bé nhà mình thật sự chịu mặc quần tất vào.
Nae nhíu mày đi tới, hỏi:
"Đây không phải là túi ngủ số một à? Chẳng phải em đã bảo thầy đem cái này đi giặt và dùng cái túi số hai em mới mua rồi sao?"
"Tôi không nỡ dùng." Aizawa cúi đầu nhìn một hồi, mới đáp.
"Đừng có biện minh cho sự lười biếng của thầy nữa." Nae nghiến răng, "Thầy thậm chí còn không cạo râu!"
"... Được rồi, ổn định rồi thì vào lớp đi." Cảm thấy điềm chẳng lành, Aizawa lập tức đánh trống lảng. Một tay thầy đặt lên đầu Nae ý đồ khiến cô nguôi giận, mặt khác lại hướng mặt về đám học sinh đang bối rối trong lớp:
"Mất tận tám giây để yên lặng cơ à. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, mấy đứa đúng là không biết quý trọng gì cả."
Thầy hoàn toàn không có