Thiên Mạch cầm dao, đang định vặt lông gà rừng, bỗng nhiên tay trống không.
Sở vương vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nàng đẽo gỗ cũng không biết, làm dao gì!” Dứt lời, cầm gà rừng trong tay, thuần thục vặt lông. Thiên Mạch sửng sốt, nhìn y hô cái này quát cái kia, như chỉ huy một trận chiến đấu. Sĩ tốt nhiệt tình tăng vọt, tả hữu phối hợp, ngay ngắn rõ ràng.
Lúc ở Dĩnh Đô, Thiên Mạch đặc biệt mời công tượng dùng đồng chế nồi và xẻng, còn cả cung gỗ, bây giờ cũng mang ra ngoài, chiên rán hầm xào, rất thuận tiện. Mọi người vây quanh bên cạnh, tò mò nhìn trong thứ khí cụ bằng đồng nửa vòng tròn kia, các loại nguyên liệu nấu ăn hỗn hợp với nhau, theo gia vị thêm vào, màu sắc thay đổi, mùi thơm bốc lên, đều lộ ra thần sắc sợ hãi thán phục.
Đợi khi mấy đĩa thịt rừng xào ra nồi, mọi người reo hò, có người không nhịn nổi nhặt một miếng để vào trong miệng, bị người chung quanh kêu đánh.
Nhìn họ ăn đến khen không dứt miệng, Thiên Mạch cười tủm tỉm.
Một binh lính trẻ gặm xong giành được chân một nửa gà rừng, đầy mặt say mê, chạy tới nói lời cảm tạ với Thiên Mạch, lại kích động nói, “Đa tạ phu nhân ban thưởng đồ ăn! Phu nhân sau này nếu có việc nhờ, tiểu nhân muôn lần chết không chối từ!”
Lời vừa nói ra, đằng sau có người cười mắng, “Dưỡng Do Cơ! Ngươi vốn là cung vệ, khôn vặt gì thế!”
Người trẻ tuổi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Thiên Mạch nghe được cái tên này, lại khẽ giật mình.
“Dưỡng Do Cơ?” cô nhìn hắn, “Anh tên Dưỡng Do Cơ?”
“Đúng vậy ạ!” Dưỡng Do Cơ mừng rỡ hỏi, “Phu nhân biết tôi?”
“Biết ngươi cái gì mà biết!” Tử Do tới, cười nói, “Tả tư mã gọi ngươi đi dọn mũi tên!”
Dưỡng Do Cơ nhếch miệng cười một tiếng, thi lễ với Thiên Mạch, quay người chạy đi.
Thiên Mạch nhìn bóng lưng hắn, vẫn có phần chưa tỉnh hồn lại, hỏi Tử Do, “Anh Dưỡng Do Cơ này, rất giỏi bắn tên à?”
“Ơ?” Tử Do kinh ngạc, lập tức khen, “Đúng vậy! Hắn bắn tên xuất sắc, hoàn liệt chi doãn đặc biệt gọi hắn vào đội cung vệ!”
Thiên Mạch gật đầu, trong lòng có phần kích động.
Dưỡng Do Cơ... Một đại danh tướng, Thần Tiễn Thủ ghi danh sử sách, anh ta ăn thịt gà rừng xào cô làm...
Đang thất thần, bên cạnh bỗng nhiên có một chiếc khăn đưa tới, cô quay đầu, là Sở vương.
“Suy nghĩ gì thế, mặt cười ngây ngô?” Sở vương nhìn cô, “Không phải khói bụi thì là mồ hôi, người khác nhìn còn tưởng nàng là đầu bếp.”
Thiên Mạch nhận khăn, nhìn Sở vương, bỗng nhiên cười giả dối, “Nếu em là đầu bếp, chàng chính là chồng bà đầu bếp.”
Ánh mắt Sở vương nhấp nhoáng, vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay đến bắt cô. Thiên Mạch lại sớm có phòng bị, linh hoạt né tránh ngón tay kia, cười chạy đi.
Bên kia truyền đến thanh âm vui cười, có người kinh ngạc nhìn lại, tự nhân Cừ vội nói, “Dùng bữa dùng bữa, chớ nhìn loạn!”
Dưới ánh mặt trời dần lặn, hào quang đầy trời. Đất cắm trại sát bên một dòng sông nhỏ, thời gian này, không có ai. Thiên Mạch không chạy nổi Sở vương, rốt cục bị bắt được. Sở vương đặt cô trên đồng cỏ cù một trận, Thiên Mạch cười đến cầu xin tha thứ, y mới buông tay. Hai người đều gấp nằm trên đồng cỏ, Thiên Mạch bị Sở vương kéo lại, đầu gối trên vai y.
Nơi xa truyền đến tiếng một số người, Thiên Mạch ngẩng đầu quan sát, bị Sở vương đè lại.
“Đừng để ý đến bọn họ.” giọng y có chút bất mãn, “Cứ tới quấy rầy...”
Thiên Mạch bất đắc dĩ, điều chỉnh tư thế một chút, tiếp tục nằm.
Bãi cỏ bị mặt trời phơi cả ngày, mềm mại, cô lại có phần không yên lòng, nhìn cỏ cao chung quanh một lượt.
“Bây giờ là xuân, có rắn không?”
“Rắn?” Sở vương rút một nhánh cỏ tươi non, ngậm bên khóe miệng, “Có độc hay là không độc? Ta thích ăn có độc, mùi thịt hơn.”
Thiên Mạch cười lên, an tâm không còn động đậy, nhìn qua bầu trời trên đỉnh đầu.
Bên tai đều là tiếng nước chảy ung dung, gió thổi qua cây cỏ, tiếng xột xoạt rất nhỏ, chim chóc về muộn líu ríu, hết thảy, huyên náo lại tĩnh mịch, thêm người bên cạnh này, khiến cô cảm thấy hài lòng phi thường.
Thời gian nơi trời đất từng chút từng chút trôi qua, hào quang trên trời chậm rãi biến sắc, ánh sáng chầm chậm tối lại. Thiên Mạch nhìn qua bầu trời dần dần biến ảo, có chút xuất thần.
Trước kia, cô mặc dù cũng thường tham gia hoạt động ngoài trời, lại chưa từng vô câu vô thúc nằm trên đất hoang như vậy, cũng chưa từng có hứng thú làm như vậy. Có một số việc, quả thật phải quy về cơ duyên, nếu như không gặp được người thích hợp bên nhau, thì ngay cả thử cũng sẽ không có.
Cô nhịn không được lại nhớ tới Dưỡng Do Cơ, cảm thấy kỳ diệu, lại cảm thấy thật ra chuyện kỳ diệu nhất đã từng xảy ra. Khi Sở vương tỏ tình với cô, khi cô quyết định ở bên y. Nếu có một ngày, cô không đến sai thời không, gặp được ông bà, làm sao để nói với họ?
Ông bà ơi, con tìm được cháu rể cho hai người này, ông bà cũng biết, còn khen chàng, chàng là Sở Trang vương...
Thiên Mạch nhịn cười không được cười.
“Lại cười ngây ngô.” Sở vương phát hiện, lập tức nói, “Đang suy nghĩ gì đấy?”
“Đang nhớ tổ phụ tổ mẫu em.” Thiên Mạch cầm tay kia sờ loạn.
Sở vương sửng sốt một lát: “Lại nhớ nhà rồi?”
“Không phải.” Thiên Mạch nói, “Em đang nghĩ, nếu hai người họ còn, vậy làm sao thông báo chuyện hai ta với họ.”
Sở vương lông mày giương lên.
“Chuyện này có đáng gì.” Y hào khí nói, “Ta đưa sính lễ qua, ngọc lụa sừng tê, muốn cái gì cho cái đó. Ta thấy tổ phụ và phụ thân nàng cũng chẳng có mấy đất phong, lại ban thưởng cho họ một ấp, tử tôn vĩnh hưởng, họ đương nhiên sẽ không khước từ.”
Thiên Mạch nghe lời này, ngẫm lại giá phòng và diện tích chỗ ở của riêng bố mẹ, lại nghĩ một chút về khái niệm một ấp, không khỏi lại cười.
Cô không trả lời, làm ổ trong ngực Sở vương, nói khẽ, “Nếu tổ phụ em có thể gặp chàng thì tốt, ông sẽ nói rất nhiều chuyện với chàng.”
Sở vương biết tổ phụ cô đã không còn, hôn hôn tóc cô, khóe môi khẽ cong, “Ta cũng muốn gặp ông, xem rốt cuộc là nhân vật bậc nào, lại dạy ra được tôn nữ như vậy.”
Thiên Mạch mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực y.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng tự nhân Cừ, “Đại vương! Sứ giả nước Phàn đã tới!”
Sở vương ý cười ngưng lại, chợt có phần không kiên nhẫn.
“Tới đúng thật nhỉ.” Y đáp một tiếng, hừ hừ nói.
Thiên Mạch vội vàng, sửa sang quần áo, kinh ngạc hỏi, “Sứ giả nước Phàn?”
“Nàng bây giờ tính là người Phàn, lại phải đi nước Phàn, bên kia đương nhiên phải có người tiếp ứng.” Sở vương thản nhiên nói, chỉnh xong quần áo, mang theo cô đi về bên kia.
** ***
Trong doanh địa đã đốt đuốc, trước đại trướng, một đoàn người đang đợi, người cầm đầu, là một người trung niên diện mục hiền lành, nhìn thấy Sở vương, lập tức hành lễ.
“Tiểu nhân Du Cống,
phụng mệnh đại phu, tới đón Phàn cơ.” Ông cung kính nói.
Sở vương gật đầu.
Thiên Mạch đứng bên cạnh Sở vương, mới cùng chào hỏi Du Cống, bỗng nhiên bị Sở vương giữ chặt.
Y lấy xuống một cọng cỏ lá từ trên tóc cô, giống như cười mà không phải cười, một lát sau, ném đi, động tác ưu nhã mà tự nhiên.
Thiên Mạch thẹn thùng, lại nhìn chung quanh, không ngạc nhiên chút nào lại thấy thần sắc rất có ý vị trên mặt mọi người. Lúc này, cô bỗng nhiên phát hiện sau lưng Du Cống có một nữ tử đứng thẳng, duyên dáng yêu kiều, mười phần mỹ mạo. Nàng nhìn xem Thiên Mạch, ánh mắt lẳng lặng, bốn mắt nhìn nhau, vội cúi đầu thu hồi.
“Vị này là tôn nữ đại phu sai tới phụng dưỡng Phàn cơ, để Phàn cơ sai sử.” Du Cống mỉm cười nói với Thiên Mạch.
Thiên Mạch hiểu ra, nhìn nữ tử kia, cũng cười cười.
“Vậy, không biết tên họ của tôn nữ là chi.” cô nói.
“Phàn nữ Huệ Dung, bái kiến Phàn cơ.” Nữ tử thi lễ với Thiên Mạch, thanh âm thong dong mà êm tai.
** ***
Cô tôn nữ Du thị tên Huệ Dung này, tuổi chỉ trên dưới mười sáu, thông hiểu lễ nghi. Thiên Mạch mặc dù có danh hào Phàn cơ, với nước Phàn lại hoàn toàn lạ lẫm, chức trách của Huệ Dung, chính là dẫn cô làm quen với mọi việc nước Phàn.
Nàng mười phần kính nghiệp, trên đường đi, Thiên Mạch và nàng cùng xe, biết được rất nhiều chuyện nước Phàn.
Nước Phàn là tiểu quốc, Phàn quân họ Doanh, giữa chư quốc không quan trọng gì, được nước Sở che chở mà tồn tại đến nay. Phàn quân yếu bệnh, sự vụ trong nước phần lớn giao cho Du Đam Phụ xử lý, Du thị ở nước Phàn cũng coi như là quyền khắp triều chính.
Những chuyện này, kỳ thật Thiên Mạch cũng biết đại khái, cũng từng phân tích nguyên nhân Du Đam Phụ trợ giúp mình. Du Đam Phụ dù tay cầm quyền cao, cũng chỉ là một Khanh đại phu. Nhân vật như vậy, cảm giác an toàn nói mạnh cũng mạnh, nói yếu cũng yếu, các quốc gia đều có không ít quyền thần bị quốc quân xử lí, cuối cùng bị xử lí đến cửa nát nhà tan. Mà Du Đam Phụ hiển nhiên muốn tìm một mối quan hệ cái càng có tính bảo vệ, cho nên, khi ông thấy Sở vương muốn an bài một thân phận cho Thiên Mạch, liền tận sức tự tiến cử. Làm nhạc phụ của Sở vương, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, lại là một tầng quan hệ phi thường mạnh mẽ, Phàn quân tương lai dù có bất hoà, cũng phải cân nhắc phản ứng nước Sở một chút.
Thiên Mạch không thích trở thành quân cờ của người khác, nhưng trong chuyện này, tính ra được lợi và hại, nên cô luôn có thái độ thuận theo tự nhiên.
“Nghe nói Phàn quân người yếu, không biết hiện nay thế nào?” Thiên Mạch hỏi Huệ Dung.
Huệ Dung đáp: “Quốc quân sức khỏe đã chuyển biến tốt đẹp. Năm ngoái lúc đông về, Tư Đồ mang đến Biển Thước Bá Lương từ nước Sở, chẩn trị cho quốc quân.”
Thiên Mạch gật đầu. Theo cuộc nói chuyện, phát hiện nữ tử tên Huệ Dung này, tuổi mặc dù không lớn, có một số quan điểm lại rất khác biệt với cô.
Tỉ như, lúc nói đến phụ đức, nàng rất mãnh liệt. Đối với chuyện lý giải phụ đức, rất giống quy phạm hiền lương của hậu thế, cho rằng thân là nữ tử, lấy trượng phu làm đầu, mà làm vợ quốc quân, càng hẳn nên khoan dung, làm phụ tá.
Nàng mười phần nghiêm túc nói với Thiên Mạch, “Tôi nghĩ, về chuyện đại vương cưới vợ, đối với thanh danh Phàn cơ có chỗ bất lợi.”
Thiên Mạch hỏi: “Có gì bất lợi?”
“Nghe nói đại vương khước từ thiếp nữ, chư quốc đều kinh ngạc, đồn là Phàn cơ ghen tị, có hại cho hiền danh.”
Thiên Mạch cười ngượng ngùng.
Lời này cũng chẳng lạ gì nữa, tự nhân Cừ đã từng ám chỉ với cô.
“Thế nào là hiền lành?” Thiên Mạch chuyển hướng câu chuyện, “Cô nói để tốt cho trượng phu, thí dụ như trượng phu háo sắc hoang dâm, người phụ nữ phải bỏ đi hiền danh, thay trượng phu tìm mỹ nhân à?”
Không ngờ Huệ Dung càng rõ ràng đạo lý: “Chưa chắc không thể. Sắc đẹp cũng có phân chia hơn kém, tìm người biết lễ phép một lòng nghe theo, trượng phu sẽ không đến nỗi hoang dâm, dụng tâm hiền lương của người phụ nữ, cũng thể hiện rõ ràng.”
Thiên Mạch cười cười, cảm thấy quan niệm này khác nhau, có nói cũng thực sự không có ý nghĩa, dứt khoát không nói nhiều.
Đến chạng vạng tối nghỉ ngơi, đặt chân ở một nhỏ ấp. Ấp doãn và người trong ấp đều vui vẻ, thiết yến khoản đãi.
Trên ghế, ấp doãn đến mời rượu, Sở vương thấy cái chén rỗng, đang muốn bảo tự nhân bên cạnh châm rượu. Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn đưa đến, y liền bị ngăn lại.
Huệ Dung phục thị sau lưng Thiên Mạch, tự mình châm rượu, nâng đến trước mặt y.
“Mời đại vương.” bộ dạng nàng phục tùng, nói khẽ.
Sở vương có mấy phần kinh ngạc, ánh mắt dừng trên mặt nàng, không thể hiện nhiều, nhận lấy, uống cùng ấp doãn.
Huệ Dung ngồi lại sau lưng Thiên Mạch, thấy cô nhìn mình, cười cười, thần sắc tự nhiên.
Thiên Mạch cũng cười cười, cầm chén rượu lên chậm rãi uống một ngụm. Nhưng trong lòng nhiều chút ý vị sâu xa.
Nữ tử này, là Du Đam Phụ phái tới. Tuổi trẻ, lại mỹ mạo lại biết hầu hạ người ta, trong đầu còn có đầy lý luận hiền lương, nói ông không có ý, đồ đần cũng không tin.