Nơi đây là một ấp nhỏ vùng xa, Sở vương giá lâm chính là đại sự, người toàn ấp đều tới ngoài viện Sở vương đặt chân, trông mong nhìn quanh.
Khi ấp doãn nghe nói Sở vương đột nhiên giá lâm, vốn phát sầu, bởi vì nơi đây sản vật không nhiều, không kịp chuẩn bị nhiều món ngon. Nhưng tự nhân Cừ tới truyền lệnh rất mau, nói Sở vương đi ngang qua nơi đây, đồ ăn không cần phô trương, bình thường là đủ. Ấp doãn không dám làm trái lại, vẫn còn có chút lo sợ. Nhưng đến bữa tiệc, ông ta phát hiện Sở vương ăn những thứ cơm canh bình thường kia, dường như ngon miệng, lòng lúc này mới buông lỏng.
Càng ngoài dự liệu của ông ta là, Sở vương tuy là quốc quân, đối xử mọi người lại hòa khí. Dùng bữa xong, y tự mình trò chuyện cùng đồ tể trong ấp, nói sản lượng lương thực bản địa năm ngoái và chuẩn bị cày bừa vụ xuân năm nay.
Thiên Mạch đứng một bên, nghe Sở vương còn hỏi một chút số liệu cụ thể, tỉ như, thứ dân bao hộ, ruộng công bao mẫu, ruộng tư bao nhiêu, hàng năm mỗi hộ thứ dân nộp thuế ruộng rồi, ước chừng còn dư bao nhiêu lương thực.
Cô hơi kinh ngạc, bên môi lại không khỏi nở ý cười.
Vấn đề này, Thiên Mạch trước đây không lâu mới thảo luận qua cùng y. Kế sách một năm nhiều nhất là mùa xuân, vụ xuân cày bừa sắp đến, tháng thứ nhất đầu xuân, Sở vương liền triệu tập đại thần thương thảo chuyện cày bừa vụ xuân. Cày xuân là để ngày mùa thu hoạch, mục đích thảo luận đương nhiên không thể rời khỏi cách làm sao để đạt được càng nhiều lương thực mùa thu. Mà năm trước nước Sở từng gặp thiên tai, kho lương các nơi trống rỗng, càng cần khôi phục nguyên khí. Sở vương năm ngoái sai phủ Ti hội thanh tra số lượng xuất nhập kho lúa bao năm qua, cũng là vì để có được một phán đoán rõ ràng.
Mà khi các loại số liệu được bày ra, Sở vương rất không hài lòng.
Người Sở thân vây trong núi đầm, luôn tận sức khai thác đất hoang. Mười năm gần đây làm thí dụ, số lượng ruộng công khai thác các nơi tăng trưởng gần như một phần mười, nhưng sản lượng lương thực hàng năm không có gia tăng mấy, có một hai năm, mưa thuận gió hoà, còn lại sản lượng giảm.
Thiên Mạch tự tay hạch toán qua những số liệu này, biết được một chút. Nghe Sở vương phàn nàn, cô cẩn thận nghĩ, nói với Sở vương, “Những lương thực này, đều đến từ ruộng công, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở vương nói.
Thiên Mạch cười cười: “Như vậy, lại là hợp lý.”
Sở vương kinh ngạc: “Sao lại hợp lý?”
Thiên Mạch nói: “Quy chế ruộng đất nước Sở bây giờ, chính là theo ngày xưa. Người dân canh tác ruộng công và ruộng tư, ruộng công thuế một phần mười, mà ruộng tư không có thuế. Lữ, nếu chàng là người sở hữu ruộng tư kia, ruông công ruộng tư cùng xuất lực như nhau, ruộng công vẫn phải giao nộp thuế. Chàng làm ruộng công, hay là làm cho ruộng tư?”
Mắt Sở vương sáng lên.
“Nàng nói là, thuế ruộng công quá thấp?” y hỏi.
Thiên Mạch lắc đầu.
“Thuế ruộng công ruộng tư không giống nhau, dù chàng quyết định như thế nào, họ cũng sẽ không muốn cày ruộng công.” Thiên Mạch chân thành nói, “Lữ, cách nông dân canh tác bây giờ, so với thời cổ đã cải tiến hơn. Chàng xem giữa mười năm này, bởi vì khai hoang nên số lượng ruộng công đạt đến một phần mười, so với thời tiên quân thậm chí mấy đời tiên vương, chính là mạnh hơn mấy lần. Chàng cũng có thể nghĩ, ruộng công, ruộng tư há có lý lại không khai thác? Ruộng tư không cần nộp thuế, thì tất nhiên ruộng tư được khai hoang càng nhiều, mà nhân lực có hạn, chàng nói xem những phong quân các nơi cùng người dân, sẽ chú ý ruộng tư hay là chú ý ruông công trước?”
Một lời nói ra, Sở vương bỗng nhiên cảm thấy sáng tỏ.
Y nhìn Thiên Mạch, ánh mắt sáng ngời, “Nàng có cách gì?”
Thiên Mạch nói: “Khai thác ruộng đất, dù công hay tư, đều là chuyện tốt, chỉ là cách bây giờ, không thể giống xưa được. Lữ, em nghĩ, người đã canh tác đều là những người này, vậy cũng không cần phân ruộng công hay tư. Chàng lấy vương lệnh thanh tra đất cày cả nước, mỗi mẫu đều lấy thuế ruộng. Như vậy, sẽ không sợ dân gian tự mình khai hoang tránh thuế, cũng không sợ nhiều tư ít công.”
Chủ ý này của cô, kỳ thật chính là cải cách thuế ban đầu của Lỗ quốc. Đó một biến pháp trứ danh, trong sách giáo khoa lịch sử và trong sách ông nội đều có đề cập, nhưng có lẽ thời gian chưa tới, thời này cô vẫn chưa nghe ai nói. Bối cảnh sinh ra và đối tượng cùng áp dụng phương pháp này, cũng tầm tình trạng nước Sở hiện tại, Thiên Mạch cảm thấy có thể thực hiện, nên nói lại với Sở vương.
Sở vương sau khi nghe xong, cảm thấy hết sức hứng thú, lại hỏi cô một vài vấn đề chi tiết, Thiên Mạch cũng tận mình thảo luận cùng y. Khi đó, hai người đang tản bộ nói chuyện phiếm, Sở vương vẻ mặt suy nghĩ, không tỏ thái độ. Chẳng qua giờ thấy y hỏi ấp doãn những việc này, Thiên Mạch biết y nghe lọt tai.
“Trong ấp này, ruộng tư khai thác gần đây, có bao nhiêu?” Sở vương bỗng nhiên hỏi.
Ấp doãn do dự một lát, nói, “Từ năm ngoái đến nay, có vài chục mẫu ạ.”
Thiên Mạch trong lòng hiểu rõ, năm ngoái đến nay đã có vài chục mẫu, vậy trong mười năm trước ruộng tư mới khai khẩn hẳn không phải con số nhỏ, thu hoạch ở đó, một hạt gạo Sở vương cũng không lấy được.
Cô nhìn về phía Sở vương, chỉ thấy thần sắc y bình thản, khẽ gật, cũng không nói nhiều.
** ***
“Quả nhân thật bị thiệt lớn!” Đợi khi hai người bên nhau, Sở vương thở dài một hơi, ném thắt lưng một cái lên giường, tự giễu, “Cái gì mà trong thiên hạ đều lầ đất vương, ruộng đất nước Sở thu hoạch, ngay cả một phần mười ta cũng không lấy được, còn phải nuôi nhiều quan lại như vậy, còn có mấy chục vạn quân Sở há miệng.”
Thiên Mạch cười, đi qua giúp y cởi áo.
“Quy chế ruộng trong thiên bình thường đều thế, quốc quân thua thiệt cũng không riêng ngươi chàng.” Cô nháy mắt mấy cái, an ủi, “Nói không chừng Tấn hầu Tề hầu Chu vương cũng đều đang âu sầu.”
Sở vương ngẫm lại cũng đúng, trong lòng ngược lại được thăng bằng chút.
“Vẫn là ái cơ giỏi, ” y cười một tiếng, ôm Thiên Mạch, “Thay quả nhân bớt một hậu cung, so với quốc quân khác còn phải cung cấp ăn mặc cho trên trăm nhân khẩu, quả nhân lãi rồi.”
Nhưng ngoài phòng có một cô gái hiền lương chờ sau này vào cung lại bổ sung cho chàng trên trăm nhân khẩu đó. Thiên Mạch nói trong lòng, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi Huệ Dung hiến rượu, trong lòng có vài phần cảm thấy khó chịu. Nhìn Sở vương, cô đột nhiên cảm nhận được mình có lẽ thật sự có thể đang ghen. Khách quan mà nói, Sở vương trẻ tuổi, tướng mạo dáng người đều không tệ, dù không có ánh hào quang quốc quân, cũng có tố chất dùng vào mặt quẹt thẻ. Mặc kệ Huệ Dung có phải thật sự có ý đồ hay không, Thiên Mạch đều biết tương lai người có lòng đoạt nam nhân với cô nhân sẽ không ít.
“Ồ?” cô cong cong khóe môi, nói, “Nhưng quốc quân khác đều có hậu cung, độc chàng không có, ai biết có nói em không hiền không?”
“Không hiền? Ai nói?” Sở vương kinh ngạc, ánh mắt bỗng nhiên thu lại, “Lại có người nói gì với nàng thế?”
Thiên Mạch không ngờ y lại mẫn cảm như vậy, vội nói, “Em chỉ nói đùa thôi, Lữ, đây cũng là chuyện thường tình.”
“Có ai dám nói như thế nàng báo ta ngay.” Sở vương trầm mặt, hừ một tiếng, “Hiền, thế nào là hiền? Trên mặt cung kính nghe theo là hiền hay là bày máy dệt trong cung chính là hiền? Ta thích ai thì cần người đó, có liên can gì đến người khác.”
Thiên Mạch cứng lưỡi, một lát sau, nhỏ giọng hỏi lại, “Lữ, vậy là có ai nói gì với chàng?”
“Xem ai dám!” Sở vương nói, dứt lời, thần sắc mềm lại, cười khổ ôm cô, “Ta chỉ là nhớ tới hai năm trước, mình từng nghèo túng như thế nào. Khi đó người người đều mắng ta, Tô Tòng tàn nhẫn nhất, suýt thì nói ta không còn mặt mũi gặp tiên tổ.”
Thiên Mạch cũng biết những chuyện này, mím mím môi, “Bọn họ cũng là vì tốt cho chàng.”
Sở vương gật đầu, ánh mắt sáng ngời, “Cho nên dù có ai nói nàng, nàng cũng không cần để ý. Mạch, hiền tài của nàng khác người khác, trong mắt ta, không ai được đụng vào nàng.”
Thiên Mạch nhìn y, chỉ cảm thấy lời này như là gió xuân, ấm áp, khiến lòng sắp tan ra. Cô gật gật đầu, ôm y, mặt chôn trên lồng ngực y, nở nụ cười ngọt ngào.
** ***
Hôn kỳ sắp đến, lại có người nước Phàn ở đây, Sở vương cũng không vượt lễ, không cùng Thiên Mạch ngủ chung phòng.
Huệ Dung cùng nhóm thị tỳ của Thiên Mạch chờ ở bên ngoài, cửa mặc dù che, lại có thể mơ hồ nghe được chút thanh âm, người đàn ông trầm thấp, còn cô gái thì thanh tịnh, tựa hồ muốn nói chuyện
gì đó vui vẻ, có thể cảm nhận được tiếng cười.
Không bao lâu, cửa mở ra nửa bên, nàng nhìn thấy thân ảnh Thiên Mạch.
Đang muốn nghênh đón, Huệ Dung bỗng nhiên thấy cô dừng bước, tựa như bị giữ chặt.
“Cứ đi thế à?” Sở vương bĩu miệng, có chút bất mãn.
Thiên Mạch bất đắc dĩ, lại cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Ánh mắt Sở vương sáng rực, lại gần.
Thiên Mạch nhón chân lên, ánh nến chập chờn, ngoài cửa hiện ra bóng dáng nhàn nhạt chồng lên nhau.
Huệ Dung ngẩn người, mặt bỗng nhiên nóng lên, giật mình lo lắng một lát, nhìn về chung quanh. Mới thấy những thị tỳ kia thần sắc tự nhiên, vẫn tự mình nói nhỏ, dường như nhìn lắm thành quen. Huệ Dung chỉ cảm thấy tim nhảy thùng thùng, đoạn, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trong nội tâm nàng có phần lo sợ, lại không rõ rốt cuộc vì sao lại lo sợ.
Trong đám tôn nữ Huệ Dung luôn luôn là người ưu tú, lúc nàng ra đời, đã từng xem bói, nói nàng có số đại quý. Phụ mẫu đều phấn chấn, dốc lòng dạy bảo nàng, mà sau khi lớn lên, tiếng tốt nàng lan xa, vô số người đến hỏi. Nhưng phụ mẫu Huệ Dung luôn cảm thấy nàng đại quý nên đặt chỗ cao hơn, nên, năm ngoái, khi Du Đam Phụ đi sứ nước Sở, mang nàng theo.
Nàng còn nhớ rõ lần đầu mình nhìn thấy Sở vương, khi đó, nàng điều khiển xe trên đường Dĩnh Đô, mới đến đầu phố, bỗng nhiên nghe được tiếng người ồn ào, người qua đường nói, Sở vương tới. Nàng vội nhìn lại từ cửa sổ xe, chỉ thấy Sở vương đứng trên vương xa, cao quan trường kiếm, khuôn mặt và dáng người kia, Huệ Dung nhìn rồi khó quên.
Ngày đó, nàng cả ngày đều rất vui, trong đêm, Sở vương mấy lần đến thăm trong mộng. Huệ Dung từ đáy lòng hi vọng, Du Đam Phụ có thể mau mau đưa nàng đến trước mặt Sở vương, nghĩ việc lại có thể gặp lại y, nàng liền hân hoan không thôi... Nhưng không như mong muốn, nàng được cho biết, hậu cung Sở vương không nhận người.
Ngay lúc đó Du Đam Phụ cũng kinh ngạc, vội đi nghe ngóng, lúc này mới biết được Sở vương say mê một nữ tử, vì nàng ai cũng không cần, ngay cả hậu cung cũng sẽ không tiếp tục sủng hạnh.
Du Đam Phụ là một người vô cùng thông minh, khi Huệ Dung mất mát về lại nước Phàn, Dĩnh Đô liền truyền đến tin tức, nói Du Đam Phụ đưa nữ tử kia quy vào tông tộc.
Đối với chuyện này, trong tông thất Du thị nghị luận huyên náo một thời, nhưng chỗ tốt khi thông gia cùng nước Sở là rõ ràng, không ai phản đối. Mà khi nghe nói Sở vương vì cô chẳng những bỏ hậu cung, ngay cả dắng thiếp cũng không cần, Huệ Dung càng kinh ngạc.
“Phàn cơ gì, luận mạo luận đức, ai có thể vượt con.” Mẫu thân từng có phần tiếc nuối nói với nàng.
Du Đam Phụ cũng tâm tư thông hiểu, ông hi vọng mối quan hệ này càng kiên cố hơn một chút, nên để Huệ Dung tới bên cạnh Phàn cơ. Lần này, nàng lại lần nữa gặp được Sở vương, cũng gặp được nữ tử trong truyền thuyết này.
Nàng rất kinh ngạc, bởi vì nàng cho rằng nữ tử này tất phải xinh đẹp vô địch, nhưng bất ngờ thay, cô đương nhiên cũng là mỹ nhân, nhưng còn xa mới đến mức tưởng tượng của Huệ Dung.
“Theo ta thấy, con còn hơn nàng ta.” Hôm qua, Du Cống có ý riêng nói với nàng.
Nhưng Sở vương dường cũng không chú ý tới nàng, mỗi ngày nàng ở cùng tùy tùng, có thể chung đụng với Sở vương, chỉ có Phàn cơ. Huệ Dung cũng không cam lòng, thế là, rốt cục trên bữa tiệc kia, nàng lớn gan đi tới trước mặt Sở vương...
Nghĩ đến tình cảnh kia, Huệ Dung trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sở vương chỉ quét nàng một cái, đáp một tiếng. Mặc dù cái nhìn kia, đã khiến nàng sóng lòng bành trướng, nhưng Huệ Dung biết, điều này cũng không có hàm nghĩa gì đặc biệt. Y không tiếp tục nhìn nàng thêm chút nào, ở trước mặt y, nàng và những thị tỳ tự nhân kia không khác nhau...
Mà nghĩ tới chạng vạng tối ngày đó, Sở vương tự tay giúp Phàn cơ lấy cọng cỏ trong tóc xuống.
Trên đường đi, y từng rất nhiều lần quay lại tìm Phàn cơ, chỉ vì hỏi cô khát không? Mệt mỏi không?
Còn cả, hai chiếc bóng chồng giờ đang nhìn thấy kia...
Y không phải là của ngươi. Một thanh âm nói trong lòng.
Huệ Dung kinh ngạc, nhìn ánh trăng mông lung trên trời, bên môi hiện lên một nụ cười khổ.
** ***
Thiên Mạch không so đo với Huệ Dung chuyện bữa tiệc kia, chỉ là về sau, cô không tiếp tục mời Huệ Dung cùng xe. Đối với người này, không biết vì sao, dù nàng không làm ra hàng động hôm đó, Thiên Mạch cũng không thể thích nàng. Huống hồ, Thiên Mạch cũng không rỗi mà đi làm bộ hiền lành rộng lượng.
Cô cảm thấy, Huệ Dung là biết suy nghĩ của cô. Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi, nhưng lại không cho thấy kinh ngạc.
Huệ Dung cũng không tiếp tục làm chuyện gì quá phận, hai người trầm mặc, đạt được một sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Họ nói còn một chút nữa, là rốt cục đến nước Phàn.
Cô được lễ tôn nữ của người Phàn nghênh tiến tông miếu, Huệ Dung cáo từ cô.
“Chuyện của Huệ Dung đã xong, nên tới để cáo từ.” Nàng hành lễ nói.
Thiên Mạch hơi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Huệ Dung sẽ luôn ở lại nơi này.
“Tôi phải ở đây một thời gian, sao tôn nữ lại nói cáo từ.” Thiên Mạch khách khí nói.
Huệ Dung mỉm cười: “Thái ấp của phụ thân tôi cách đây mấy chục dặm.”
Thiên Mạch hiểu ra, cùng nàng hàn huyên mấy câu, Huệ Dung cáo từ, nhìn cô một cái thật sâu, quay người mà đi.
Sau giờ ngọ gió mang theo nhiệt độ, ánh nắng trong suốt. Thiên Mạch nhìn Huệ Dung chậm rãi đi xuống bậc, dáng người chậm rãi, gió cuốn theo tay áo nàng, không thể không thừa nhận, đây cũng là vị giai nhân hiếm có.
“Cô biết cô ấy là người phương nào không?” Tự nhân Cừ bên cạnh bỗng nhiên nói.
Thiên Mạch nhìn hắn: “Tôn nữ Du thị.”
Tự nhân Cừ xem thường, thần bí nói, “Cũng không chỉ vậy. Cô có nhớ năm ngoái Du Đam Phụ đến Sở, tôi từng nói với cô, ông ta mang theo mỹ nhân muốn hiến cho đại vương, bị đại vương cự tuyệt không? Cô có biết vị kia mỹ nhân là ai không? Chính là cô ấy.”
Thiên Mạch kinh ngạc phi thường, lại nhìn bóng lưng Huệ Dung, bỗng nhiên rõ ra cô luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô là lạ, rốt cuộc là bởi vì sao.
Năm ngoái Du Đam Phụ đến Sở, cô đang nháo chuyện cùng Sở vương, nếu như không phải cô, Huệ Dung cũng đã vào hậu cung ư?
Thiên Mạch mỉm cười một cái, trong khoảnh khắc như ánh sét xoẹt qua, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện khác.
“Tự nhân Cừ, ” cô hơi chần chờ, “Anh nói, nếu như vị tôn nữ này vào hậu cung, vậy cũng sẽ có danh hào giống chư cơ, đúng không?”
Tự nhân Cừ gật đầu: “Đúng.”
“Vậy nàng xưng hô thế nào?”
“Phàn cơ.” Tự nhân Cừ đương nhiên nói, “Đương nhiên gọi là Phàn cơ.”
Ánh mắt Thiên Mạch phút chốc ngưng lại.
“Sao?” Tự nhân Cừ nghi ngờ nhìn cô.
“Không có... Không có gì.” Thiên Mạch lắc đầu, lại nhìn về phía Huệ Dung rời đi, vẫn kinh ngạc, ai hư ai thực, chỉ cảm thấy phảng phất như mộng ảo.