Bảy tháng sau…
- Kỳ Kỳ, em đã cho nước xả vải vào máy giặt chưa?
Hoắc Kiến Trương đeo tạp dề, quần thun dài xắn ống cao, ống thấp, tay xách chai nước xả thơm quần áo, ló mặt vào bên trong phòng ngủ hỏi Túc Kỳ.
Im lặng một lát, không thấy cô trả lời, Hoắc Kiến Trương lo lắng, sợ cô gái nhỏ tập dượt cho lễ trao giải diễn viên xuất sắc đến quên ăn quên ngủ, ngỡ đâu kiệt sức ngất đi, vội vàng ném chai nước xả vải xuống, lau vội tay vào tạp dề, chạy thật nhanh vào trong phòng ngủ.
Anh nhìn quanh quất, bóng dáng Túc Kỳ vẫn không thấy đâu, ruột gan nóng hừng hực, bụm tay lên miệng gọi to lại lần nữa:
- Tình yêu của anh ơi, em trốn đi đâu rồi?
- Anh ồn ào cái gì thế? Không thấy em đang học thuộc kịch bản hả?
Túc Kỳ đang đứng trước gương tập diễn thuyết thử, lý trí vận động suy nghĩ hết công suất lại bất ngờ bị người đàn ông kia phá đám, nhất thời bực bội quay sang lừ anh.
Khuôn mặt làm nũng đang cười phớ lớ của Hoắc Kiến Trương phút chốc biến sắc, hai tai thỏ cụp xuống, lẽo đẽo bước tới gần người yêu mà lên giọng thanh minh:
- Anh đâu dám làm phiền em.
Anh chỉ muốn… muốn hỏi em đã đói chưa thôi!
Mỗi khi Túc Kỳ đưa mắt lườm Hoắc Kiến Trương, thâm tâm anh lại trở nên sợ sệt, trái tim muốn rớt nhanh ra khỏi lồng ngực.
Hai người họ đã quyết định dọn về chung sống tại căn nhà nhỏ mới mua nằm sát ngoại ô, cảnh vật xung quanh khá yên tĩnh.
Phía trước sân nhà còn được Hoắc Kiến Trương đích thân trồng một vườn hoa hồng rực rỡ, ngày ngày tưới nước, tỉa cành, bông nào bông nấy xuân thì, lộng lẫy vươn mình khoe sắc.
Tự chọn một lối sống an yên, hòa cùng thiên nhiên, cây cỏ, âu cũng là điều Hoắc Kiến Trương và Túc Kỳ thường hay mơ mộng.
Nếu trong quân đội không có việc gì quan trọng, anh sẽ ở nhà làm vườn, không thì chèo thuyền ra giữa hồ câu cá, ngày ngày làm các món ngon cho Túc Kỳ thưởng thức.
Cẩn thận ngắm nghía gương mặt tuấn mỹ phía trước đang ủ rũ làm nũng, Túc Kỳ chỉ biết phì cười.
Cô đặt kịch bản xuống, dùng tay bẹo lấy hai bên má phúng phính của anh, kiễng chân hôn lên đôi môi hồng nhạt.
Sự va chạm mềm mại có đỗi bất ngờ này khiến trái tim Hoắc Kiến Trương lập tức đập loạn.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, bế Túc Kỳ nhấc bổng lên cao, thích chí nói thầm:
- Nhiều lúc anh trộm nghĩ, em đã bao giờ muốn gϊếŧ chết anh chưa?
Túc Kỳ tóm lấy chỏm tóc bóng mượt của anh, đem giật thật mạnh, làm Hoắc Kiến Trương nhíu mày kêu đau.
Lúc này, cô mới mãn nguyện cười khì, vòng hai chân quặp chặt lấy eo anh, để mặc cho Hoắc Kiến Trương cứ thế bế cô lắc lư dọc hành lang trơn nhẵn.
- Có chứ! Em đã từng muốn bóp nát anh, dẫm bẹp anh dưới chân em không chút lưu tình.
Hoắc Kiến Trương cũng đã ngầm đoán được câu trả lời này, lông mi hơi cụp xuống, buồn rầu đáp:
- Em vẫn còn hận anh sao? Kỳ Kỳ, anh không nghĩ để chinh phục được em lần nữa lại khó khăn còn hơn cả lên trời!
Thực ra, khoảng thời gian ở bên cạnh Hoắc Kiến Trương, Túc Kỳ đã ngầm tha thứ cho anh.
Những lỗi lầm của anh khi trước, cô không can thiệp và bới móc lại nữa.
Nói Túc Kỳ ngu xuẩn cũng được, dễ dàng tha thứ cho kẻ đã đẩy mình vào vòng tù tội cũng được, đây đều là lựa chọn riêng của cô.
Hạnh phúc do Túc Kỳ tự mình nắm lấy, cô không hối hận.
Túc Kỳ gục đầu vào cổ Hoắc Kiến Trương, lè lưỡi liếm lên vòm họng mẫn cảm của anh, mơn trớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ:
- Kiến Trương, tai anh có nghe rõ không?
Ực!
Hoắc Kiến Trương theo phản xạ nuốt nước bọt, da mặt đã đỏ rần, gật đầu lia lịa nói có.
Đôi môi đỏ mọng của Túc Kỳ bắt đầu di chuyển lên phía vành tai anh, sau đó hé miệng ngoạm lấy, dịu dàng tỏ tình:
- Kiến Trương, em yêu anh! Chúng ta… có thể sinh con rồi!
Hai mắt Hoắc Kiến Trương sáng bừng, suиɠ sướиɠ tới nỗi suýt ngã lăn quay ra đất, ôm chặt Túc Kỳ nhảy chân sáo một cách điên cuồng:
- Anh có đang nghe nhầm không? Cục cưng của anh, em nói yêu anh thật rồi.
Em nói lại lần nữa đi, con tim bé bỏng này của anh sắp tan chảy như kẹo đường đấy, em có biết không?
Túc Kỳ thoáng rùng mình lè lưỡi, không hiểu vì sao Hoắc Kiến Trương lại có thể nói ra được mấy câu sến súa như thế này.
Hoắc Kiến Trương vẫn dụi đầu vào ngực Túc Kỳ, toan bế cô vào phòng ngủ thân mật.
Nhưng Túc Kỳ lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cắn cắn đôi môi mọng nước, đưa tay luồn lách vào trong áo phông của anh, thâm tình nói nhỏ:
- Đổi địa điểm đi! Hôm nay em muốn chúng ta hòa mình vào thiên nhiên lộng gió!
- Ý em là?
Hoắc Kiến Trương cười sâu tới nỗi híp cả hai mắt, chân tay phút chốc tê dại, hùng hổ ôm Túc Kỳ bế ra ngoài mặt hồ trong xanh.
Trên chiếc thuyền nhỏ đặt đầy giỏ hoa hồng mới