Mở cửa cho anh! Túc Kỳ ơi, anh sai rồi!
Hoắc Kiến Trương mặc quần đùi, mái tóc vẫn còn ướt sũng sau khi bị rơi xuống hồ, ủ rũ đứng trước cửa nhà đập thình thịch.
Anh cảm thấy bản thân thật vô tội, chỉ vì một vài phút lầm lỡ mà bị “nóc nhà” giận dỗi, cấm túc không cho vào phòng, lại còn ăn trọn một cú đấm tím mắt.
Nhìn khuôn mặt bơ phờ qua kính cửa, mắt phải tím bầm chẳng khác gì gấu trúc đen, Hoắc Kiến Trương dở khóc dở cười, đành bất lực ngồi phịch xuống đất.
Từ khi họ quyết định sống chung đến giờ, tấm thân ngọc ngà này của anh đã bị đánh không biết bao nhiêu lần.
Khi vui Túc Kỳ cũng đấm, khi buồn cũng đấm, khi giận dữ lại càng kinh khủng hơn.
Hoắc Kiến Trương nhớ lại, vào một đêm rằm hai tháng trước, chỉ vì anh muốn hôn cô một cái, thế quái nào lúc hôn thì Túc Kỳ nhiệt liệt hưởng ứng, nụ hôn vừa dứt cô liền vung tay đấm vào mặt anh không chút thương tiếc.
Đến lúc Hoắc Kiến Trương ôm mặt, mếu máo giận dỗi, Túc Kỳ lại quay ra giận ngược, phụng phịu đáp:
- Em yêu anh em mới muốn đánh anh.
Anh không cho… cũng phải cho!
Người đàn ông đáng thương là anh chỉ còn biết ôm chân tình yêu bé nhỏ, mếu máo dỗ dành:
- Thôi mà, em đừng giận nữa.
Mắt đây, mặt đây, em đấm đi!
Cạch…
Tiếng cửa mở làm Hoắc Kiến Trương giật nảy mình, vội vàng bò dậy.
Túc Kỳ trừng mắt nhìn anh qua khe cửa mở, im lặng không nói câu nào.
Những tưởng cô đã tha thứ cho mình, trong lòng Hoắc Kiến Trương vui như mở cờ trong bụng, hí hửng xoa xoa hai lòng bàn tay, sợ sệt nói:
- Cục… cục cưng à, em cho anh vào nhà phải không? Ối!
Một chiếc gối ôm lập tức đập thẳng vào mặt anh.
Hoắc Kiến Trương lồm cồm ôm lấy chiếc gối, ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang hả hể giơ một ngón tay giữa vào mặt anh cảnh cáo.
- Lão Trương già thối tha, xuống chuồng heo mà ngủ đi!
Rầm!
Ngay giây phút đó, Hoắc Kiến Trương cảm tưởng như trời đất xung quanh anh lập tức tối sập lại.
Thôi rồi, lại một đêm làm bạn cùng thiên nhiên