Đau quá!
Túc Kỳ mơ màng mở mắt, âm thầm kêu rên.
Không gian xung quanh cô tối om, vô cùng bí bách, mùi xăng xe nồng xộc thẳng vào mũi, làm Túc Kỳ nôn nao, vô cùng đau đầu.
Đám người bắt cóc còn cẩn thận đến mức trùm lên đầu cô túi bóng màu đen, chỉ chọc ra một lỗ nhỏ để oxy luồn vào cho Túc Kỳ còn thở.
Cô đang nằm trong cốp xe, hai chân bị trói, còn tay thì bị khóa lại bằng còng sắt.
Túc Kỳ thở dốc, mường tượng lại toàn bộ những sự việc diễn ra cách đây hai mươi phút.
Cô đang nói chuyện với Quảng Doanh, chợt đôi nam nữ kia có dấu hiệu kỳ lạ.
Bất kể Túc Kỳ đi nhanh hay đi chậm, họ cũng bám theo cô sát nút.
Sau khi chuẩn bị bước xuống tầng hai, một bàn tay to lớn vươn ra, chộp lên vai nhỏ Túc Kỳ.
Cô lập tức đưa tay bắt lấy hắn, kéo mạnh gã đàn ông về phía trước, khiến hắn không kịp chuẩn bị liền ngã đập người vào thành lan can.
Nhưng người phụ nữ đi cùng ra tay nhanh hơn, trực tiếp rút súng dí vào đầu Túc Kỳ cảnh cáo.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân uỳnh uỵch vang lên.
Bảy gã đàn ông ngoại quốc từ đâu xông ra, cưỡng chế bao vây Túc Kỳ.
Điện thoại của cô bị chúng đá văng, lộn vài vòng liền lăn xuống bên dưới, dồn Túc Kỳ nép sát vào góc tường.
- Các người muốn gì?
Túc Kỳ đưa tay ôm bụng, che chắn cho con.
Đám người nhìn cô bằng ánh mắt sắc như cú vọ, liếc nhìn từ trên xuống dưới, sắc ý dục tình lộ rõ không hề giấu diếm.
- Chà! Đàn bà nước Vân thật đẹp!
Một gã đàn ông râu xồm lên tiếng ca ngợi, sau đó vươn bàn tay rậm lông dài chạm lên má cô.
Túc Kỳ hất tay hắn ra, trừng mắt quát lớn:
- Buông ra! Tôi không quen biết các người!
- Sắp thôi! Chúng ta sẽ quen nhau ngay!
Chúng bật cười khả ố, đập mạnh vào gáy Túc Kỳ.
Cô chỉ cảm thấy cổ mình nhói lên một chút, sau đó ngất đi không biết gì nữa.
Hoắc Kiến Trương!
Túc Kỳ run run âm thầm gọi tên anh.
Cô không lo cho tính mạng của mình mà chỉ lo con họ xảy ra chuyện.
Bé con vừa mới được hình thành, ai ngờ lại cùng mẹ lăn lộn đủ điều.
Giờ gặp nguy hiểm biết tìm đường sống ở đâu được.
Không biết trải qua bao lâu, chiếc xe chở cô cuối cùng cũng dừng lại.
Túc Kỳ nằm im giả ngất, nghe thấy tiếng cốp xe được mở ra.
- Ném nó vào trong nhà đã.
Chưa được sự cho phép của ông chủ thì không được động vào đâu!
Một đôi tay to lớn nhoài ra, kéo Túc Kỳ vác đi.
Đây là một căn nhà cấp bốn hiện đại, đầy đủ tiện nghi, xung quanh rào một vòng tròn gai thép.
Túc Kỳ bị ném nằm trên đệm, túi bóng che mặt cũng được kéo ra.
Thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt, khiến cô khó chịu, vội vàng nhíu mày nghiêng đầu né tránh.
Bốn gã đàn ông ngoại quốc mắt xanh, mũi cao đứng từ trên cao nhìn xuống quan sát.
Túc Kỳ bị trói, chẳng thể chống cự, chỉ biết co lại một góc giường ngồi im, không nhúc nhích.
Sau một hồi xô xát,