Ông nói cái gì? Nói lại tôi nghe xem nào!
Hai mắt Hoắc Kiến Trương đỏ rần, đã bị chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Những đường gân xanh chạy dọc từ bàn tay lên trên cánh tay, toàn thân anh cứng ngắc, lạnh toát như chạm phải băng.
Quảng Doanh đan mười đầu ngón tay vào nhau, thỉnh thoảng sống lưng lại run rẩy co rút, cảm giác người đàn ông kinh hoàng trước mặt sắp sửa bùng nổ cơn giận dữ khủng khiếp.
- Meghan không chịu hợp tác.
Quân Dư Sinh và Thống Đốc Lục Nghị Phàm vẫn chưa liên lạc được.
Khi đến chính phủ Ucab, họ đã cắt đứt toàn bộ cách thức liên lạc.
Chúng tôi chỉ tìm thấy điện thoại của phu nhân rơi vãi dưới hành lang tầng hai bệnh viện.
Hiện tại, đã cho người phân bổ khắp nơi, truy tìm tung tích.
Cả người Hoắc Kiến Trương cắm dây truyền dịch chằng chịt, cánh tay trái đang trong thời gian trị liệu, bước đầu thực hiện các hoạt động cơ bản để tránh bại liệt.
Vừa nghe tin Túc Kỳ bị bắt cóc, tung tích chưa rõ, sống chết không biết thế nào, anh đã rút sạch ống truyền ngay lập tức.
Bác sĩ điều trị vội vàng ngăn lại, lắc đầu khuyên nhủ:
- Tình trạng sức khỏe của ngài vẫn còn chưa hồi phục.
Xin ngài đừng cử động mạnh, nếu không cánh tay trái khó giữ được!
Hoắc Kiến Trương gạt ngang, đạp phăng cửa phòng xông ra bên ngoài.
Dưới sức mạnh khủng khiếp của anh, chốt cửa chịu lực tác động quá mạnh, lập tức bung ra.
Anh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nhưng gương mặt tuấn mỹ lúc này lại tràn ngập khí thế tàn bạo đến bức người.
Trong hành lang bệnh viện, Hoắc Kiến Trương mặt lạnh như tiền đi trước, Quảng Doanh và một đội quân sĩ gồm trên dưới ba mươi người súng ống giắt hông, gấp rút đuổi theo sau.
Toàn bộ bác sĩ và những người có mặt trong bệnh viện đều không ai bảo ai, dạt ngang sang một bên nhường đường cho anh, sợ sệt cúi đầu, đâu dám liếc mắt nhìn lên.
Đến cầu thang máy, anh bấm nút mở, bên trong đã chặt cứng người.
Quảng Doanh vội vàng đi lên, chỉ cần nói vài ba câu gì đó, sắc mặt những người này chợt biến đổi, tự động chạy hết ra ngoài, nhường chỗ cho Hoắc Kiến Trương.
Trong suốt quãng đường đi này, Hoắc Kiến Trương không hề mở lời lấy một câu, đôi mắt sáng quắc vằn lên những tia máu chạy dài, tức giận