Mọi người quay nhìn về hướng chính đông, chỉ thấy một đám quái nhân kỳ trang dị phục từ trong rừng hoa chậm rãi bước ra. Dẫn đầu là hai người hết sức cao to mặc áo trắng, lưng thắt dây gai, mỗi người giơ cao một cây gậy tang trong tay, bước đi xiêu vẹo như thân người quá to lớn, hai chân không chịu nổi vậy.
Theo sau hai người áo trắng cao to là một đám người ăn mặc như loài quỷ quái, tay cầm nhạc khí kỳ hình, kẻ đánh người thổi chầm chậm tiến tới.
Tất Ngọc Yến thấy vậy chau mày nói :
- Sương ca, những người này đều gớm ghiếc như loài quỷ quái, chẳng rõ là cố ý giả dạng hay là trời sinh như vậy nhỉ?
Ngô Sương cười :
- Ban ngày ban mặt làm gì mà có loài quỷ quái, dĩ nhiên là do người giả dạng rồi.
Tất Ngọc Yến vốn trong lòng sợ hãi, nghe Ngô Sương nói vậy liền lấy lại can đảm ngay.
Đám quái nhân dần tiến đến gần, giờ đã thấy rõ, hai người áo trắng đi đầu la ngưu đầu mã diện, theo sau là một đám quái nhân mặt quỷ, cuối cùng là tám đại hán tóc dài phủ vai, mặc áo phanh ngực trần tay, cùng đẩy một chiếc xe màu đỏ như lửa.
Tiếng nhạc chói tai bỗng ngưng lặng. Đám quái nhân mặt quỷ nhanh chóng tản ra. Tám đại hán tóc dài phanh ngực đẩy chiếc xe đỏ tiến thẳng tới.
Hoàng Diện Di Đà cười khẩy nói :
- Bày ra cái trò nửa người nửa quỷ thế này chẳng rõ là với dụng tâm gì, chả lẽ nghĩ có thể dọa người ta sợ hay sao?
Tám đại hán đẩy xe đến gần, cách quần hào chứng bảy tám thước, bỏ xe ra cùng lùi sau mấy bước, sóng vai đứng sau xe, cách đám quái nhân mặt quỷ hơn hai trượng.
Công Tôn Thiên Long cao giọng nói :
- Trong xe có phải Hỏa Dương Địa Quân không? Bọn lão phu đều là những người đến phó ước. Địa Quân bất tất giở trò huyền bí quỷ quái thế này.
Không một tiếng đáp lại. Chẳng những trong chiếc xe đỏ im lìm không chút động tĩnh mà ngay cả tám gã đại hán và đám quái nhân mặt quỷ cũng như không hề nghe tiếng, thảy đều đứng ngây ngẩn như phỗng đá.
Công Tôn Thiên Long tuy hàm dưỡng rất cao nhưng trước tình cảnh này cũng khó có thể dằn nén, giơ tay khoát nhẹ, quần hào tiến đến gần, chậm bước tiến về phía chiếc xe đỏ.
Tám đại hán tóc dài bỗng cùng thò tay vào lòng, rút ra một ngọn miên đao sáng chóa.
Công Tôn Thiên Long cao giọng nói :
- Địa Quân đã gửi thư mời bọn lão phu đến đây, sao lại không chịu ra mặt hội kiến. Nếu còn tiếp tục giở trò huyền bí, quái quỷ thế này, chớ trách chúng lão phu bất chấp luật lệ giang hồ...
Chưa dứt lời, bỗng từ trong chiếc xe đỏ vang lên một tiếng cười khẩy, nói :
- Thật không ngờ chư vị lại đến sớm hơn ngày hẹn, nhất thời không kịp thu xếp, để khiến chư vị phải chờ lâu.
Tiếng nói hùng mạnh như chuông ngân khiến người nghe rúng động tâm thần.
Tiếng nói vừa dứt, cửa xe từ từ mở lên. Một quái nhân toàn thân đỏ như lửa chậm rãi bước ra.
Tất cả quần hào đều tập trung ánh mắt vào quái nhân. Chỉ thấy y mặt đỏ như lửa, mày rậm miệng to, diện mạo hết sức kỳ khôi.
Công Tôn Thiên Long ngoảnh lại Hoàng Diện Di Đà khẽ hỏi :
- Ngụy huynh có biết người này không?
Hoàng Diện Di Đà thoáng chau mày :
- Khi xưa, lúc y đi lại trên chốn giang hồ luôn lấy khăn đỏ che mặt. Hiện đã cách mấy mươi năm, tiểu đệ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Bỗng nghe Nhân Kính đại sư cười khẩy nói :
- Tôn giá dù có đeo mặt nạ da người thì cũng không qua được mắt lão nạp đâu.
Quái nhân áo đỏ bỗng đưa tay lên vuốt mặt, cười nói :
- Không sai, lão phu đúng là có đeo mặt nạ. Khi nào chư vị nhìn thấy mặt thật của lão phu, có lẽ cái chết cũng không còn xa nữa.
Quần hào định thần nhìn, chỉ thấy bộ mặt màu đỏ gay của y sau khi vuốt qua đã trở thành màu xanh lục.
Công Tôn Thiên Long thầm nghĩ :
- Chả lẽ trên mặt hắn có đeo rất nhiều mặt nạ da người, sao chỉ thấy vuốt một cái đã từ đỏ biến thành xanh thế này?
Chỉ nghe quái nhân áo đỏ cười nói :
- Chư vị từ xa đến là khách, dù là đến đây nộp mạng thì lão phu cũng phải làm tròn bổn phận địa chủ rồi hãy động thủ cũng chưa muộn.
Đoạn đưa tay lên vạch một vòng tròn trên không. Tiếng nhạc chói tai lại vang lên.
Liền đó, từ một phía rừng hoa bỗng vang lên tiếng động kèn kẹt. Một tòa lâu đài từ dưới đất từ từ nhô lên, cao độ chừng tám trượng, bề rộng gần ba mươi trượng, đặt đầy bàn ghế, trên bàn toàn cao lương mỹ vị và giữa đài có treo một tấm biển to, trên viết ba chữ “Chiêu Hồn Đài”.
Quái nhân áo bào đỏ vòng tay cười nói :
- Trước hết, xin mời chư vị lên đài uống một chung Chiêu Hồn tửu. Đường xuống suối vàng xa xôi, trên đường đi kẻo khát đói.
Công Tôn Thiên Long ngoảnh lại quét mắt nhìn quần hào, thầm nhủ :
- Trong rừng hoa chứa nhiều đồ vật thế này mà bọn mình không phát hiện ra, thật là xấu hổ.
Lại nghe quái nhân áo bào đỏ nói tiếp :
- Xin mời chư vị lên đài tự nhiên ngồi xuống!
Đoạn dẫn trước cất bước, phi thân lên đài, ngồi xuống bên bàn chủ vị.
Nhân kính đại sư quay sang Công Tôn Thiên Long khẽ nói :
- Chúng ta hãy lên ngồi vào bàn trước, hỏi rõ dụng ý gởi thư mời, sau đó hãy động thủ cũng chưa muộn. Tuy nhiên, chúng ta tuyệt đối không nên ăn uống thì dù có hạ độc trong rượu và thức ăn cũng chẳng làm gì được chúng ta.
Công Tôn Thiên Long thầm nhủ :
- Người này chưa biết có phải là Hỏa Dương Địa Quân hay không. Chi bằng cứ nghe y nói trước đã, sau đó hãy động thủ cũng chẳng muộn. Đằng nào bọn mình cũng có mang theo lương khô, không lo đói, động thủ muộn một chút cũng chẳng hề gì.
Bèn gật đầu cười nói :
- Đại sư nói rất phải.
Đoạn đưa tay lên khoát nhẹ, cao giọng nói :
- Chư vị cứ lên đài ngồi vào bàn, nhưng tuyệt đối không nên dùng rượu và thức ăn trên bàn.
Sau đó tung mình lên đài, ngồi xuống đối diện với quái nhân áo bào đỏ. Nhân Kính đại sư theo sát sau lưng Công Tôn Thiên Long cùng ngồi chung bàn với quái nhân áo bào đỏ.
Quần hào cũng lần lượt phi thân lên đài.
Chiếc bàn chính giữa gồm có mười người. Ngoài quái nhân áo đỏ, chín người kia không ai là thủ hạ của Hỏa Ma giáo.
Tám đại hán áo đỏ, tóc dài tay cầm ngang miên đao đứng thành một hàng ngang sau lưng quái nhân áo bào đỏ.
Bọn quái nhân mặt quỷ thảy đều ở dưới đài, không chút động đậy.
Bữa tiệc này quả hết sức kỳ quặc, mấy mươi người khách chia nhau ngồi các bàn, chỉ có một chủ nhân bồi tiếp.
Quái nhân áo bào đỏ cầm chung rượu đứng lên nói :
- Chư vị vượt ngàn dặm xa đến Chiêu Hồn đài theo lời mời của lão phu. Thịnh tình chịu chết ấy thật đáng khâm phục. Trước hết, mời chư vị hãy cạn chung rượu này.
Đoạn đưa chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Quần hào vẫn ngồi yên bất động, không một ai nâng ly hưởng ứng.
Lúc này, rượu và thức ăn trên bàn đều tỏa một mùi thơm thoang thoảng. Ngô Sương quay sang Công Tôn Thiên Long khẽ nói :
- Xin lão tiền bối hãy bảo mọi người phong bế huyệt đạo!
Công Tôn Thiên Long vội lớn tiếng nói :
- Chư vị hãy mau phong bế huyệt đạo!
Đoạn quay sang quái nhân áo bào đỏ nói :
- Địa Quân gửi thư mời bọn lão phu đến đây thật ra với dụng ý gì, xin hãy cho biết rõ.
Quái nhân áo bào đỏ cười to :
- Lão phu chẳng đã nói rồi là gì? Chung rượu này để cảm tạ thịnh tình đến đây chịu chết của chư vị.
Ngô Sương một tay nhẹ đè lên chung rượu trên bàn, cả chung rượu liền lún xuống mặt bàn, lạnh lùng nói :
- E rằng chưa chắc. Nếu không tin, hãy mời Hỏa Dương Địa Quân sớm xuất thủ thử xem.
Quái nhân áo bào đỏ cười vang :
- Chư vị sớm đã trúng kịch độc, chẳng cần động thủ cũng khó sống quá mười hai giờ.
Quần hào nghe vậy thảy đều rúng động cõi lòng, liền thử vận khí xem có thật đã bị trúng độc hay không.
Quái nhân áo bào đỏ thấy quần hào lộ vẻ kinh hoàng, mỉm cười đắc ý, lại đưa tay lên vuốt mặt, gương mặt màu xanh lục liền lại biến thành đen như mực, nói tiếp :
- Chất độc chư vị đã trúng phải, ngoại trừ thuốc giải đặc chế của lão phu, trên đời này không có thuốc nào khác cứu chữa được.
Ngô Sương vận khí cảm thấy không hề có triệu chứng trúng độc, tức giận đập bàn đứng lên, lớn tiếng quát :
- Tôn giá nói vớ vẩn gì vậy hả?
Liền sau đó, những người tuổi trẻ khí thịnh như Đỗ Phúc Toàn và Chu Hàn cũng lần lượt đứng lên, vẻ như lập tức động thủ.
Quái nhân áo bào đỏ điềm nhiên cười nói tiếp :
- Nếu chư vị không tin là đã bị trúng độc, hãy hít vào một hơi dài thử xem trong nội phủ có cảm giác gì khác thường hay không?
Ngô Sương liền y lời hít sâu vào một hơi không khí, chỉ cảm thấy hương hoa ngan ngát, không hề có gì khác lạ, lòng càng thêm tức giận, vung tay một chưởng bổ tới và quát :
- Toàn những lời láo toét. Dối gạt được ai chứ?
Quái nhân áo bào đỏ vẫn điềm nhiên đứng yên, không tránh cũng chẳng đỡ, bất động chịu một chưởng của Ngô Sương.
Ngô Sương thấy vậy hết sức kinh ngạc thầm nhủ :
- Vậy là lão ta không nói ngoa rồi.
Bèn hít một hơi chân khí đan điền, triệt tiêu nửa phần chưởng lực. Chỉ cảm thấy một chưởng trúng vào quái nhân áo bào đỏ, hệt như bổ vào một đám rêu xanh trơn trượt.
Bàn tay chàng liền trượt sang bên, may nhờ chàng đã triệt tiêu nửa phần chưởng lực không thì khó mà trụ vững chân được.
Chu Hàn thấy quái nhân áo bào đỏ bị trúng một chưởng của Ngô Sương mà vẫn đứng yên tại chỗ, bình yên vô sự, lòng hết sức bất phục, buông tiếng quát vang, từ ngang bên tung ra một chưởng. Chu Hàn ngồi bên cạnh quái nhân áo bào đỏ, vung tay ra đến ngay, một chưởng bổ thẳng vào huyệt Phong phủ sau vai trái của quái nhân.
Quái nhân áo bào đỏ như không hề hay biết, đưa mắt nhìn Công Tôn Thiên Long cười nói :
- Trước mắt chư vị có hai con đường để đi. Một là sống, hai là chết...
Bỗng nghe Chu Hàn hự lên một tiếng, bật ngã ngang ra.
Nhân Kính đại sư vung tay phải lên, một luồng tiềm lực tuôn ra đỡ lấy Chu Hàn.
Tay phải vươn ra, nắm giữ chàng lại, vỗ nhẹ vào bối tâm chàng, khẽ nói :
- Mau ngồi xuống vận khí điều tức!
Công Tôn Thiên Long khoát tay ngăn cản tình thế căng thẳng, lạnh lùng nói :
- Đường sống thế nào? Đường chết thế nào?
Quái nhân áo bào đỏ mỉm cười :
- Nếu muốn sống thì phải lập trọng thệ. Lão phu sẽ ban cho chư vị thuốc giải, nhưng kể từ nay phải nghe theo lệnh dụ của lão phu, tuyệt đối không được vi phạm.
Còn như muốn chết thì rất dễ dàng. Lão phu chỉ cần tấu lên nhạc khúc tống táng, dẫn phát kịch độc trong người chư vị, không một ai có thể sống quá giờ ngọ ngày mai.
Công Tôn Thiên Long thầm nghĩ :
- Y nói một cách nghiêm túc thế này, như là bọn mình đã trúng kịch độc vậy.
Nhưng từ khi lên Chiêu Hồn đài đến giờ, ngay cả một giọt nước cũng không uống, chẳng rõ vì sao lại trúng kịch độc, chi bằng hãy thử khích y xem sao.
Đoạn bèn mỉm cười nói :
- Lời nói của Địa Quân thật khiến lão phu không hiểu. Từ lúc lên Chiêu Hồn đài đến giờ, bọn lão phu không hề ăn uống chút gì, chẳng hay sao lại trúng độc dược?
Nhân Kính đại sư thoáng chau mày tiếp lời :
- Chúng ta đã lên Chiêu Hồn đài phó ước, sự sống chết sớm đã không màng đến, trúng độc hay không bất tất phải bận tâm.
Từ Quải Mễ Nham ngồi bàn bên bỗng đứng lên nói :
- Theo ý tại hạ, chi bằng sớm động thủ phân thắng bại là hơn.
Quần hào xung quanh lục tục đứng lên cất tiếng phụ họa. Tình thế tức thời trở nên căng thẳng.
Quái nhân áo bào đỏ bỗng đưa tay vuốt mặt, gương mặt đen lập tức biến thành màu lam nhạt, cười sắc lạnh nói :
- Nếu muốn thì chư vị cứ động thủ. Nhưng chẳng hay chư vị định quần công hay là một chọi một lần lượt động thủ?
Tiếng cười của y tuy không to nhưng ngoại trừ mấy người công lực thâm hậu, định lực vững mạnh như Công Tôn Thiên Long và Nhân Kính đại sư, hầu hết đều thấy lòng rúng động, lại thêm y mấy lần biến đổi sắc mặt, gây cảm giác thần bí khôn lường. Nếu không phải hiện trường đông người, dù ai can đảm đến mấy cũng không khỏi cảm thấy rợn người.
Quần hào tuy hết sức căm phẫn, nóng lòng muốn xuất thủ giao chiến, nhưng sau khi nghe những lời thách thức của quái nhân đều thừ ra tại chỗ không thốt nên lời.
Phải biết rằng, quần hào hiện diện, ngoại trừ những người đi cùng sư phụ, hầu hết đều có thân phận cao trong giới võ lâm, đã không thể trả lời là quần công, lại chẳng muốn xung phong đi đầu nên nhất thời thảy đều lặng thinh.
Sự yên lặng kéo dài chừng một tuần trà. Hoàng Diện Di Đà Ngụy Chiêu mới cất tiếng nói :
- Các chư vị chẳng đòi báo mối thù đã hạ sát Lũng Đông bát đồ hồi bốn mươi năm trước là gì? Lão phu...
Chưa dứt lời, bỗng thấy một đạo nhân mập lùn phi thân lên đài, lớn tiếng quát :
- Lão phu xin được lĩnh giáo võ công của Võ Lâm Nhị Kỳ vang danh giang hồ trước.
Quần hào ngoảnh qua nhìn, chỉ thấy đạo nhân mập lùn ấy đang tiến đến gần Hoàng Diện Di Đà.
Hoàng Diện Di Đà cười khẩy :
- Lão mũi trâu có lẽ là Âm Phong đạo nhân Ban Ngọc đến từ Tây Vực phải không?
Âm Phong đạo nhân cười hăng hắc :
- Đúng vậy, lão phu vào Trung Nguyên chính là để lĩnh giáo Giáng Ma thập bát côn của Hoàng Diện Di Đà.
Dứt lời, tay phải hư không đẩy ra một luồng âm phong ám kình, lập tức xô tới.
Hoàng Diện Di Đà quát vang, song chưởng cùng lúc đẩy ra, bỗng ánh đỏ lóe lên.
Một tiếng vang rền rĩ. Hai người cùng bật lùi ra sau.
Tử Quải Mễ Nham lẹ làng đưa tay phải ra đỡ lấy Hoàng Diện Di Đà. Âm Phong đạo nhân thoái lui đến gần sáu trượng, ngã ngồi trên đài.
Quái nhân áo bào đỏ bỗng khoát tay. Bọn quái nhân mặt quỷ đứng phía sau liền cùng đưa nhạc khí trong tay lên. Nhạc khí lảnh lót khó nghe lại trỗi dậy.
Ô Cung Thích Dương bỗng buông tiếng quát vang, đứng lên vung chưởng bổ vào quái nhân áo đỏ, kình phong như vũ bão, uy lực kinh người. Chỉ thấy quái nhân áo bào đỏ nhẹ nhàng vung động tay áo. Chưởng lực của Thích Dương liền bị hóa giải.
Tụ phong của quái nhân áo bào đỏ như có hàm chứa chân lực rất mạnh, chẳng những hóa giải chưởng lực của Thích Dương mà còn có một sức phản chấn cương mãnh khôn tả.
Thích Dương liên tiếp tung ra ba chưởng. Lúc đầu không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng sau đó cảm thấy sức phản chấn của đối phương mỗi lúc càng thêm mạnh mẽ, chưởng lực vừa va chạm với tay áo liền bị một luồng ám kình đẩy ngược trở về.
Nhân Kính đại sư ngầm lưu ý theo dõi, đã nhận thấy Thích Dương dần kém thế, thầm nhủ :
- Chưởng lực Hư Nhu Âm Công của Hỏa Dương Địa Quân đã kích trúng Thích Dương, lúc này không xuất thủ còn đợi đến bao giờ?
Nhân Kính đại sư vừa định xuất thủ, bỗng thấy Công Tôn Thiên Long giơ tay phải lên ngăn cản niềm kích động của quần hào, sau đó chậm rãi nói :
- Địa Quân gửi thư mời bọn lão phu đến đây chả lẽ chỉ để tấu một khúc nhạc tống táng này hay sao?
Quái nhân áo đỏ cười :
- Không hẳn vậy. Khúc nhạc tống táng này chẳng qua chỉ để dẫn cho kịch độc trong người chi vị phát tác sớm hơn mà thôi.
Công Tôn Thiên Long cười khẩy :
- Địa Quân nghĩ ngây thơ quá. Trước khi độc phát, chả lẽ bọn lão phu lại xuôi tay ngồi yên chờ chết hay sao?
Quái nhân áo đỏ cười hăng hắc :
- Khi chư vị nghe nhạc khúc tống táng, kịch độc trong người lập tức phát tác, còn có thể giao chiến được nữa chăng?
Lúc này, tiếng nhạc lảnh lót khó nghe vẫn tiếp tục trỗi tấu.
Công Tôn Thiên Long thở ra một hơi dài, đoạn chậm rãi nói :
- Bọn lão phu không hề có triệu chứng trúng độc. Theo ý Địa Quân thì một đấu một hay là...
Quái nhân áo đỏ lại cười hăng hắc tiếp lời :
- Tùy ý chư vị. Sao cũng được.
Đoạn quay sang Kim Đại Quang khe khẽ nói gì đó. Kim Đại Quang liền tung mình xuống đài.
Dưới đài bỗng vang lên mấy tiếng huýt dài, lại có hai mươi mấy bóng người lướt đến. Những người này đều là các nhân vật thành danh trên giang hồ, bao gồm Tùng Lạc tam ải, Đại Tà Lệ Cổ, Đê Đầu Vấn Tâm Tâm Bất Ngữ Hoàng Tuyền...
Công Tôn Thiên Long thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nghiêm giọng nói :
- Bọn lão phu đông người, không muốn mang tiếng cậy mạnh hiếp yếu. Một đấu một, không ai chiếm lợi thế cả.
Quái nhân áo đỏ buông tiếng cười dài, lại đưa tay vuốt mặt, hiện ra một bộ mặt xanh rờn nhe nanh, hết sức hung tợn, gớm ghiếc.
Quái nhân áo đỏ ngưng tiếng cười, lạnh lùng nói :
- Lão phu hết sức đồng ý với cách tỷ thí của lão thần tiên. Nhưng đến lúc ấy chư vị chớ hối hận.
Quái nhân áo đỏ vừa dứt lời, bỗng thấy Ngô Sương khom mình với Công Tôn Thiên Long khẽ nói :
- Vãn bối xin được xung phong đánh trận đầu!
Công Tôn Thiên Long khẽ gật đầu.
Ngô Sương liền tung mình ra giữa đài, trỏ quái nhân áo đỏ nói :
- Ai ra đây tiếp tại hạ ba chiêu?
Quái nhân áo đỏ chú mắt nhìn Ngô Sương một hồi, đoạn hỏi :
- Tiểu tử phải chăng chính là Ngô Sương, truyền nhân của Tử Quải đã vang danh giang hồ gần đây?
Ngô Sương cười khẩy :
- Không sai. Vang danh giang hồ, tại hạ không dám nhận. Địa Quân có muốn ra đây thử công lực của tại hạ không?
Quái nhân áo đỏ chưa kịp đáp, bỗng nghe bên trái đài vang lên tiếng quát to :
- Tiểu tử chớ cuồng ngạo. Hãy tiếp lão phu một chưởng trước đã!
Rồi thì bóng người nhấp nhoáng, một lão nhân thấp lùn mặt trắng, râu bạc đã hiện ra trước mặt Ngô Sương.
Ngô Sương cười khinh miệt nói :
- Một người lùn thế này mà cũng ra giao đấu. Thật là nực cười!
Lão nhân thấp lùn mạt trắng, râu bạc tức đến la oai oái, trở tay rút trường kiếm trên lưng xuống, gằn giọng nói :
- Tiểu tử! Người lùn nhưng kiếm không ngắn. Ngươi thật không có mắt không biết Thái Sơn. Ai dám khinh thường Tùng Lạc tam ải hả?
Ngô Sương thản nhiên cười :
- Thì ra là Tùng Lạc tam ải. Thật là thất kính! Tại hạ khuyên Tam ải nên động thủ cùng một lúc là hơn.
Lão nhân thấp lùn râu bạc điên tiết buông tiếng quát vang, vung động trường kiếm trong tay tạo thành ba đóa hoa bạc, chia ra công vào ba đại huyệt trước ngực Ngô Sương.
Ngô Sương ha hả cười to :
- Tại hạ thấy tôn giá thấp lùn, niệm tình với tay không tiếp vài chiêu kiếm của tôn giá.
Chỉ thấy chàng hai tay đưa lên trước ngực, xoay người xuất chưởng, phong tỏa kiếm thế của đối phương. Tay phải vươn thẳng ra như kiếm, với thế Tướng quân bàn cung quét ra phản kích.
Lão nhân thấp lùn râu bạc không ngờ đối phương thân pháp lại nhanh đến vậy, bất giác kinh hãi, vội vung kiếm hình vòng cung rồi đột nhiên nghếch lên, đâm thẳng vào huyệt Hoa Cơ dưới nách Ngô Sương, đồng thời chui kiếm hích vào huyệt khúc trì nơi khủyu tay chàng.
Lão nhân thấp lùn râu bạc một chiêu hai thức hết sức hung hiểm, kỳ ảo khiến cho Tử Quải Mễ Nham rúng động cõi lòng.
Ngô Sương phản ứng nhanh nhẹn, triệt chiêu xoay người, tung mình ra xa hơn trượng.
Lão nhân thấp lùn râu bạc liền thu kiếm hộ ngực, không dám truy kích bởi vừa rồi lão đã thi triển Biển Bức (dơi) kiếm pháp trong Tùng Lạc tam đại kiếm pháp mà không làm gì được đối phương, khiến lão không còn dám khinh địch nữa.
Hai người đứng gườm nhau một hồi. Ngô Sương bỗng buông tiếng quát vang, tung người lên cao hơn bốn trượng, hệt như chim bằng lao nhanh xuống.
Lão nhân thấp lùn râu bạc quát to, lướt lùi lại hơn trượng, vung động trường kiếm tạo ra một màn sáng bạc đón cản.
Ngô Sương bởi muốn biểu hiện thân thủ trước quần hào, liên tiếp thi triển ba chiêu, bóng chưởng rợp trờ bổ xuống màn kiếm đối phương.
Bùng, bùng, bùng ba tiếng vang dội. Lão nhân thấp lùn râu bạc loạng choạng lùi sau mấy bước, suýt nữa ngã xuống đài.
Ngô Sương đâu chịu để cho đối phương nghỉ thở, cất tiếng huýt dài, lượn nửa vòng trên không, nhanh như chớp lướt tới, tả chưởng bổ ra, thủ pháp hết sức kỳ diệu.
Lão nhân thấp lùn râu bạc chân chưa kịp vững đã thấy đối phương lao tới trên không. Trong lúc vội vàng, người đang ngả nghiêng quét ra một kiếm đâm vào mạn Ngô Sương.
Ngô Sương vươn năm ngón tay ra như móc câu, chớp nhoáng chộp vào thân kiếm, lập tức chân lực tuôn ra ào ạt, thoáng chốc đã thấy trường kiếm cong vòng, thân kiếm khẽ rung động.
Lão nhân lùn râu bạc người đứng nghiêng, mặt mày đỏ bừng, cánh tay run rẩy liên hồi, mắt ánh lên vẻ ghê rợn. Từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên trán lão lăn xuống. Thân kiếm mỗi lúc càng cong hơn.
Cách. Một tiếng giòn giã vang lên. Trường kiếm đã gãy thành mấy đoạn. Lão nhân áo lùn râu bạc thở hắt ra một hơi dài, người chúi tới trước, ngã ập xuống đài.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát vang. Một bóng người nhẹ nhàng phi thân lên đài, hai tay đẩy ra. Một luồng chưởng phong như vũ bão ập đến Ngô Sương.
Ngô Sương tung mình sang bên hơn ba trượng, tránh khỏi thế chưởng phong, định thần nhìn kỹ, thì ra đó là một lão bà thấp lùn, diện mạo rất xấu xí, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào chàng.
Lão bà lùn này chính là Ngô Tam Muội trong Tùng Lạc tam ải.
Ngô Sương thấy lão bà lùn xuất thủ hiểm độc, bất giác phừng phừng lửa giận, vừa định xuất thủ, bỗng nghe có người lớn tiếng nói :
- Ngô thiếu hiệp hãy khoan động thủ. Mụ già ấy giao cho lão phu xử trị được rồi.
Ngô Sương ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Mục Đoan Dương đứng lên, tung mình ra giữa đài.
Mục Đoan Dương phi thân đến trước mặt Ngô Tam Muội, gằn giọng nói :
- Mụ già kia, mụ đã mang tôn nhi lão phu đi đâu? Hãy mau nói thật ra, lão phu có thể tha cho mụ lần này.
Ngô Tam Muội cười khẩy :
- Đoan nhi đã được đưa đến Trường Bạch sơn, có bản lĩnh hãy đi tìm Hoa Diện Quỷ Vương mà đòi.
Mục Đoan Dương tức giận quát :
- Mụ đã làm cho tổ tôn của lão phu chia lìa. Lão phu thí mạng với mụ.
Vừa dứt lời, tay phải vung lên, một chưởng bổ vào Ngô Tam Muội. Chỉ thấy bóng chưởng chập chùng, kình phong ào ạt phủ trùm phạm vi ba thước, uy lực kinh người.
Ngô Tam Muội lùi sau hai bước, song chưởng cùng lúc vung ra, lập tức phong tỏa chưởng lực đối phương.
Mục Đoan Dương một chưởng bất thành, phải dùng kiếm để đối phó mới được, đoạn trở tay rút trường kiếm trên lưng xuống gằn giọng quát :
- Mụ già xấu xí, hôm nay nếu không trao Đoan nhi, lão phu quyết một mất một còn với mụ. Hãy tuốt binh khí ra đi!
Ngô Tam Muội cười ha hả :
- Đối phó với lão mà phải dùng đến binh khí ư?
Mục Đoan Dương cả giận, trường kiếm trong tay vung lên, ánh bạc trùng trùng điệp điệp tuôn ra.
Ngô Tam Muội nghiêng người sang bên, tả chưởng vung nửa vòng tròn, hữu chưởng cùng lúc tung ra, phong tỏa kiếm thế của Mục Đoan Dương, đồng thời một luồng kình lực ập tới.
Mục Đoan Dương giật mình kinh hãi vội triệt kiếm hộ ngực. Ngay khi ấy, Ngô Tam Muội nhanh như chớp đã lướt tới, lại một chưởng bổ ra.
Mục Đoan Dương biến sắc mặt, vội quét chéo ra một kiếm, mũi kiếm trỏ vào hai đại huyệt huyết huyết thương và tỏa tâm trước ngực Ngô Tam Muội.
Ngô Tam Muội cười hăng hắc :
- Thảo nào lão cuồng ngạo thế này, quả nhiên còn có tuyệt chiêu.
Chỉ thấy bà ta xoay người, trở tay xuất chưởng. Một luồng kình phong xô ra, liền nghe Mục Đoan Dương hự lên một tiếng, người bật lùi ra sau.
Ngô Sương vội tung mình lướt đến, đỡ lấy Mục Đoan Dương, chỉ thấy tóc ông buông xõa phủ mặt, hệt như quỷ dữ.
Ngô Sương khẽ hỏi :
- Lão tiền bối có thọ trọng thương không?
Mục Đoan Dương mặt đầy vẻ đau đớn, hai mắt cụp xuống, khe khẽ gật đầu.
Công Tôn Thiên Long vội nói :
- Hãy mau dìu đại hiệp sang bên nghỉ ngơi!
Ngô Sương liền dìu Mục Đoan Dương đi đến một góc đài ngồi xuống khẽ nói :
- Lão tiền bối xin hãy yên tâm. Mọi sự vãn bối sẽ lo liệu cho.
Nói xong cất bước chậm rãi đi về phía Ngô Tam Muội.
Ngô Tam Muội trố đôi mắt ti hí, tức giận nói :
- Tiểu tử, người muốn chết thế phải không?
Ngô Sương cười khẩy :
- Ngô mỗ mà không lấy mạng mụ hôm nay, thề sẽ không bao giờ bước chân vào chốn giang hồ nữa.
Đoạn, tay phải vung một vòng, một chiêu Cầm Hổ ngũ thức đã tung ra. Lập tức, một luồng kình phong như bài sơn đảo hải ập xuống đỉnh đầu Ngô Tam Muội. Khắp trong vòng tám thước đều bị kình phong trùm phủ, uy thế thật khủng khiếp.
Chỉ nghe Ngô Tam Muội kinh hoàng hét to :
- Cầm Hổ ngũ thức!
Mụ vừa dứt lời, một luồng kình phong đã cuốn mụ bay bổng và rớt xuống đài, tiếp theo sau là một tiếng rú thảm thiết, rồi thì dưới đài hoàn toàn im lặng.
Quái nhân áo đỏ thấy vậy, bất giác bật lên một tiếng sửng sốt.
Quần hào thấy Ngô Sương chỉ một chiêu đã đánh Ngô Tam Muội, một trong Tùng Lạc tam ải danh chấn võ lâm hằng mấy mươi năm, rơi xuống đài, thảy đều hết sức khâm phục.
Ngay khi ấy, lại một người phi thân lên đài, lộn người trên không, nhẹ nhàng hạ xuống đài. Người ấy vừa hạ chân xuống đài, liền lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, phải chăng là đệ tử y bát của Công Tôn lão nhi?
Ngô Sương đưa mắt nhìn, chỉ thấy người ấy gù lưng, chân dài, mặt đen như nhọ nồi, đôi mày dài thượt, hai mắt bé xíu, phối hợp với chiếc miệng đỏ rộng hoác, thật là không tương xứng.
Ngô Sương cười khẩy, giọng thức thức nói :
- Phải thì sao?
Quái nhân mặt đen ha hả cười to :
- Lão phu ở miền Đại Mạc, sớm đã nghe võ lâm Trung Nguyên chỉ có hai cao thủ rưỡi. Tiểu tử có kể được là rưỡi kia không?
Ngô Sương nghe đối phương nói năng nực cười, bèn hỏi :
- Lão thất phu cho tại hạ là rưỡi, vậy chớ hai cao thủ kia là ai?
Quái nhân mặt đen cười toe toét, quét mắt nhìn mọi người trên đài nói :
- Đó là Hỏa Dương Địa Quân và Công Tôn lão quỷ...
Công Tôn Thiên Long cười tiếp lời :
- Công Tôn mỗ có được chỗ đứng trong mắt người man rợ vùng biên cương tôn giá, thật là vinh hạnh!
Đoạn quay sang Ngô Sương nói tiếp :
- Hãy cho y nếm thử thần lực của Cầm Hổ ngũ thức!
Ngô Sương cất tiếng huýt dài, tung mình lên cao hơn trượng, người đang trên không hai tay đã tung ra một luồng kình lực như vũ bão giáng xuống.
Quái nhân mặt đen quát to :
- Khá khen một chiêu Cầm Hổ ngũ thức!
Đồng thời nhanh nhẹn lách người sang bên, tung tay áo lên đón tiếp.
Bùng!
Một tiếng vang rền. Quái nhân mặt đen bật lùi bảy tám bước, người chao đảo mấy lượt mới trụ vững lại được, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi xối xả, hiển nhiên đã thọ nội thương.
Ngô Sương hự lên một tiếng, người bị kình phong cuốn bay xuống đài.
Một tiếng quát vang. Tử Quải Mễ Nham tung mình vọt theo nhanh như chớp, tay phải vươn ra ôm lấy Ngô Sương trên không, lượn nửa vòng rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống đài.
Công Tôn Thiên Long và quái nhân áo đỏ thấy thân pháp Tử Quải Mễ Nham trác tuyệt như vậy đều hết sức khâm phục.
Tử Quải Mễ Nham nhè nhẹ đặt Ngô Sương xuống, móc trong lòng ra một hoàn thuốc bỏ vào miệng chàng.
Lát sau, Ngô Sương lắc mạnh đầu hai cái, bỗng đứng phắt dậy, sải bước đi về phía quái nhân mặt đen.
Quái nhân mặt đen tuy đã thọ trọng thương nhưng nhờ công lực thâm hậu, sau một hồi điều tức đã bình phục. Thấy Ngô Sương hứng chịu tuyệt chiêu Bạt Vân Kiến Nhật của mình mà chưa chết hắn bất giác sửng sốt thầm nghĩ :
- Chả lẽ tiểu tử này thân thể bằng sắt thép hay sao?
Lão vừa nghĩ đến đó, bỗng nghe Ngô Sương gắt giọng quát :
- Lão thất phu hãy báo ra danh tính, bổn thiếu gia còn muốn lĩnh giáo vài chiêu nữa.
Quái nhân mặt đen cười hăng hắc :
- Danh tính lão phu đã không sử dụng từ năm mươi năm nay rồi. Nhưng có lẽ ngươi đã được nghe danh hiệu Hắc Lạc Đà hồi năm mươi năm trước ở miền Đại Lạc?
Ba tiếng Hắc Lạc Đà vừa thốt ra, quần hào thảy đều cả kinh.
Thì ra Hắc Lạc Đà hồi năm mươi năm trước đã tung hoành miền Đại Mạc, võ công cao thâm khôn lường, không hề gặp địch thủ, về sau đột nhiên ẩn tích, đã hơn năm mươi năm không còn xuất hiện trên giang hồ nữa. Giới người già thảy đều biết lão ta.
Ngô Sương cười khẩy nói :
- Ai mà biết Hắc Lạc Đà với Bạch Lạc Đà. Nếu lão tiếp nổi phi hoàn của bổn thiếu gia thì có thể sống mà trở về Đại Mạc.
Dứt lời, tay phải vung lên. Hai luồng sáng bạc bay thẳng vào Hắc Lạc Đà.
Hắc Lạc Đà kinh hoàng la lên :
- Bát Trảo Phi Hoàn! Đoạn Tiềm Long chưa chết ư?
Rồi thì cất tiếng huýt dài, tung mình phóng xuống đài, song vẫn chậm mất một bước. Phi hoàn quét trúng vạt áo sau. Chỉ nghe soạt một tiếng, một mảnh vạt áo đã rách rời nửa phần.
Trong chớp mắt, Hắc Lạc Đà đã mất dạng.
Ngô Sương ngạo nghễ cười nói :
- Võ công Đại Mạc Hắc Lạc Đà bất quá cũng chỉ có vậy.
Quái nhân áo đỏ tái mặt thầm nhủ :
- Tiểu tử này thân hoài nhiều môn tuyệt học, tuyệt đối không thể để lại được.
Vừa định đứng lên xuất thủ, bỗng thấy lão nhân lùn râu đen Lý Giao Đạt trong Tùng Lạc tam ải phi thân lên đài quát :
- Tiểu tử chớ cuồng ngạo. Giết người phải đền mạng. Lão phu phải đòi nợ máu của nhị đệ và tam muội.
Ngô Sương vừa định đáp, bỗng thấy Trí Viên đại sư tung mình ra cao giọng niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Tiểu thí chủ đã giao chiến với mấy người. Hãy tạm nghỉ một hồi!
Lão lùn này hãy để lão nạp đối phó cho được rồi.
Ngô Sương vội vàng thi lễ, lui sang bên, ngồi xuống điều tức.
Trí Viên đại sư quay sang Lý Giao Đạt nói :
- Thí chủ còn nhớ món nợ cũ trên Hàn Mai lĩnh không?
Lý Giao Đạt chú mắt nhìn Trí Viên đại sư :
- Hòa thượng chính là Trí Viên đại sư phải không?
- A di đà Phật! Không sai. Đức Phật từ bi, xin thứ cho đệ tử phải khai sát giới!
Vừa dứt lời, ngọn thiền trượng trong tay đã vung ra, quét ngang lưng Lý Giao Đạt.
Lý Giao Đạt buông tiếng cười khẩy, bước lùi ra sau, trở tay rút trường kiếm trên lưng xuống lao tới công vào yếu huyệt trước ngực Trí Viên đại sư.
Hai người động thủ, chiêu thức hung hiểm, bóng trượng chập chùng, kiếm ảnh loang loáng phủ khắp phạm vi năm trượng.
Trên Chiêu Hồn đài, tiếng nhạc