Quái nhân áo đỏ thấy đồng bọn liên tiếp tử thương, Hư Nhu Âm Công chưởng đã khổ luyện bốn mươi năm của mình cũng bị đối phương bảy người liên thủ khắc chế, không thể thi triển uy lực, nếu tiếp tục động thủ, phe mình ắt sẽ bị tận diệt, bèn quyết định sử dụng độc kế sau cùng.
Chỉ thấy y bỗng sấn tới, bức lui Mục Đoan Dương, tung mình xuống Chiêu Hồn đài, phóng nhanh vào rừng hoa.
Nhân Kính đại sư đưa mắt nhìn Công Tôn Thiên Long nói :
- Lão Thần Tiên, chúng ta đuổi theo mau!
Dứt lời liền dẫn trước tung mình xuống đài, đuổi theo quái nhân áo đỏ.
Công Tôn Thiên Long là người thận trọng, sau một hồi do dự mới nói :
- Đuổi theo!
Khi Công Tôn Thiên Long quyết định đuổi theo thì quái nhân áo đỏ với những người đi cùng Nhân kính đại sư đều đã mất dạng trong rừng hoa.
Ngoảnh nhìn lại, mấy mươi người nhóm Âm Phong đạo nhân, Nam Cung, Đỗ Ngũ, Quế Nguyệt Hoa... cũng đã biến mất tự bao giờ.
Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Ninh Hân bỗng tuốt kiếm vung lên nói :
- Nhân Kính đại sư e sẽ trúng kế Hỏa Dương lão quỷ, chúng ta đuổi theo tiếp ứng mau.
Đoạn liền cầm kiếm dẫn trước tiến tới, quần hào liền vội tung mình xuống đài, theo sau Thiên Hạ Đệ Nhất kiếm.
Trong quần hào có rất nhiều người tính khí nóng nảy, vừa phóng đi vừa vung động binh khí quét sang hai bên cây hoa, chỉ thấy hoa lá tung bay tứ phía, tiếng loạt soạt vang lên liên hồi.
Khu rừng hoa này chiếm đất rất rộng, theo một đường sơn cốc vươn về phía đông, địa thế thấp dần, như đang đi xuống một ngọn đồi dốc.
Công Tôn Thiên Long vừa đi vừa quan sát tình thế xung quanh, chỉ thấy một bên là vách núi thẳng đứng, cao hàng mấy trăm trượng, dù ai khinh công cao đến mấy cũng chẳng dễ trèo lên.
Một bên là núi cao sương mây dày đặc, nếu như quái nhân áo đỏ chạy về phía này, con đường duy nhất chỉ có thể là đi theo rừng hoa mà thôi.
Lúc này quần hào đã đến cuối rừng hoa, trước mặt là một vách núi chắn ngang lối đi, cao mười mấy trượng, vòng qua vách núi là một sơn cốc dài và hẹp, không nhìn thấy nơi tận cùng, chỉ vừa đủ một người qua lọt, hai bên vách núi nhẵn bóng, dù có khinh công tuyệt thế cũng không thể trèo lên được.
Ninh Hân ngoảnh lại nhìn Công Tôn thiên Long nói :
- Hỏa Dương lão quỷ chẳng những thủ đoạn tàn độc mà còn đa mưu túc trí, nếu chúng ta ở trong hạp cốc mà lại gặp kẻ địch ngăn cản, dù võ công cái thế cũng không sao thi thố được.
Ninh Hân vừa dứt lời, bỗng thấy từ đầu kia hạp cốc chậm bước đi ra hai người áo đỏ cao to, trong tay đều có một cây gậy tang, nghênh ngang tiến tới.
Công Tôn Thiên Long thầm nhủ :
- Sơn cốc này chật hẹp, đông người lại càng vướng víu, chi bằng chọn mấy người võ công cao xông vào trước, để xem sao rồi hẳn liệu.
Đoạn quay lại quần hào nói :
- Trong hạp cốc này rất có thể có kẻ địch mai phục, chư vị hãy tạm chờ ở đây, lão phu với Ninh huynh, Mễ huynh, Ngụy huynh, Thích huynh, Tiêu nữ hiệp và Ngô thiếu hiệp tiến vào trước xem sao.
Ngô Sương liền vung trường kiếm, dẫn trước tiến vào cốc.
Hai người áo đỏ vừa thấy Ngô Sương tiến vào, bỗng tăng nhanh bước chân đi ra.
Tử Quải Mễ Nham vội nói :
- Sương nhi hãy cẩn thận gậy tang, trong tay họ, rất có thể trong có chứa ám khí.
Vừa dứt lời, hai người áo đỏ đã vung gậy tang trong tay lên, lập tức một làn mưa bạc bay thẳng vào Ngô Sương.
Ngô Sương thấy vậy cất tiếng huýt dài, tung mình lên cao hơn bốn trượng, từ trong lòng lấy phi hoàn ra, tay phải vung lên, hai chiếc phi hoàn bay nhanh ra như chớp, liền tức hai tiếng rú thảm vang lên, hai người áo đỏ đều bị xuyên thủng ngực, máu tươi từ lỗ thủng phun ra xối xả.
Ngô Sương nhẹ nhàng hạ xuống đất, phóng nhanh vào trong cốc.
Bỗng, lại một bóng người xuất hiện, từ đầu kia phóng nhanh tới, chớp mắt đã đến trước mặt Ngô Sương.
Ngô Sương thấy người ấy thân pháp cực nhanh, chưa kịp nhìn rõ diện mạo đã đến trước mặt, vội vận công vào hai tay, vừa định đẩy ra, bỗng nghe một giọng trong trẻo nói :
- Ngô đệ định động thủ với tỷ tỷ sao?
Ngô Sương ngẩn người, định thần nhìn kỹ, thì ra là Quế Nguyệt Hoa, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.
Quế Nguyệt Hoa từ trong lòng lấy ra một hoàn thuốc màu vàng ném cho Ngô Sương và nói :
- Khi tiến vào Diêm La điện, Ngô đệ hãy để hoàn thuốc này vào miệng ngậm, có thể bảo đảm an toàn.
Ngô Sương đón lấy hoàn thuốc, lòng hết sức cảm kích, vừa định ngỏ lời cảm tạ, Quế Nguyệt Hoa đã quay người bỏ đi, ngoảnh lại nói :
- Hỏa Dương Địa Quân sau cùng rất có thể sẽ đào tẩu đến Trường Bạch sơn, phải tức tốc truy kích...
Vừa dứt lời người đã đi xa.
Ngô Sương thở dài thầm nhủ :
- Người đàn bà này cả đời làm ác, sau cùng đã cải tà quy chính, thật là đáng quý!
Lúc này nhóm người Công Tôn Thiên Long đã đến gần, Ngô Sương bèn thuật lại hành động và lời nói vừa rồi của Quế Nguyệt Hoa.
Nghe xong Công Tôn Thiên Long ngửa mặt cười to nói :
- Hỏa Dương lão quỷ dù có trốn lên trời, lão phu cũng phải xả thân diệt trừ đại hại này cho võ lâm!
Tiếng cười vừa dứt, trong hạp cốc bỗng vang lên tiếng hú ghê rợn, ba bóng người lao tới nhanh như chớp, thoáng chốc đã đến trước mặt Ngô Sương.
Ngô Sương định thần nhìn, thì ra ba người ấy là Trường Diện Nhân Ma, Nam Cung và Lục Xung.
Ngô Sương tức giận nói :
- Phen này ba người đừng mong thoát ra khỏi hạp cốc này!
Dứt lời, song chưởng cùng lúc đẩy ra, hai luồng kình lực như vũ bão xô nhanh về phía ba người.
Trường Diện Nhân Ma, Nam Cung và Lục Xung cùng tung mình lên cao hơn một trượng, tránh khỏi chưởng thế của Ngô Sương, mỗi người cùng lúc tung ra một chưởng, giáng xuống đỉnh đầu Ngô Sương.
Bùng!
Một tiếng vang rền, sơn cốc rung chuyển, Ngô Sương tránh né không còn kịp nữa, đành vội vận Tam Trùng chân khí cố hứng chịu ba chưởng hợp kích của đối phương.
Khi chưởng kình giáng xuống, Ngô Sương bị xô ngã xuống đất, lăn đi mấy vòng, ra xa hơn năm thước.
Quần hào trong cốc cả kinh, Trường Diện Nhân Ma, Nam Cung và Lục Cung hạ xuống đất, cùng buông tiếng cười dài đắc ý.
Ngô Sương nằm im một hồi, bỗng đứng phắt dậy, mắt trợn trừng giận dữ, từng bước tiến đến gần đối phương.
Nhóm Nam Cung ba người giật mình kinh hãi, buột miệng la lên :
- Tiểu tử này có tà thuật hay sao?
Ngô Sương khóe môi rỉ máu, mình đầy cát, gằn giọng quát :
- Ngày này sang năm chính là giỗ đầu của các ngươi!
Vừa dứt lời, một chiêu Tiềm Long bát trảo đã toàn lực tung ra.
Trường Diện Nhân Ma đứng trước Nam Cung, liền bị một luồng kình lực mạnh khủng khiếp cuốn bay lên không hơn hai trượng.
Cùng lúc ấy, Nam Cung kinh hoàng kêu lên :
- Tiềm Long bát trảo!
Ngay khi ấy, trong cốc lại có một bóng người phóng ra, quát to :
- Tiềm Long bát trảo của tiểu tử ngươi quả uy lực bất phàm, giờ hãy tiếp một chưởng Uy Trấn Ngũ Nhạc của lão phu thử xem!
người chưa đến, một luồng chưởng phong như vũ bão đã ập đến.
Ngô Sương không dám ngạnh tiếp, vội tung mình sang bên tránh, định thần nhìn, thì ra là Liễu Liễu đạo nhân đến từ Nam Hải.
Nam Cung vừa thấy Liễu Liễu đạo nhân hiện thân, liền tức phấn chấn tinh thần, cắp lấy Trường Diện Nhân Ma dưới đất, phóng đi vào cốc.
Liễu Liễu đạo nhân thấy một chưởng không trúng đích, tức đến kêu oai oái, vận đủ mười thành chân lực, tung ra chưởng thứ nhì.
Lúc này Ngô Sương vừa hạ chân xuống đất, chưởng phong của Liễu Liễu đạo nhân đã ập đến, đẩy chàng lùi sau mấy bước.
Tử Quải Mễ Nham trước kia đã biết rõ chiêu chưởng Uy Trấn Ngũ Nhạc của Liễu Liễu đạo nhân chẳng những uy lực bất phàm mà còn kỳ độc vô cùng, giờ thấy Ngô Sương bị chưởng phong kích trúng ngã ngồi trên đất, bất giác cả kinh, vội đến bồng Ngô Sương.
Công Tôn Thiên Long nhướng mày trầm giọng nói :
- Đạo trưởng dùng độc chưởng đánh một hậu sinh vãn bối, không thấy mất thân phận sao?
Liễu Liễu đạo nhân cười khẩy :
- Tình thế hôm nay rất rõ ràng, đôi bên ắt phải một còn một mất, còn kể đến thân phận gì nữa?
Công Tôn Thiên Long thoáng tức giận :
- Nếu đạo trưởng còn tiếp tục nối giáo cho giặc, chớ trách lão phu phải xuất thủ đây!
Bỗng nghe tiếng y phục phất gió, Ninh Hân đã lướt tới quát :
- Lão Thần Tiên, xin hãy nhường trận này cho Ninh mỗ!
vừa dứt lời đã tung lao tới, vung động trường kiếm, ánh thép chớp ngời, phủ chụp xuống đỉnh đầu Liễu Liễu đạo nhân.
Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lúc này xuất thủ trong cơn thịnh nộ, uy lực dĩ nhiên hung mãnh phi thường.
Liễu Liễu đạo nhân cười khẩy :
- Lão phu chẳng tin Ninh lão quỷ ngươi có chân tài thực học gì!
Trong khi nói đã rút trường kiếm trên lưng xuống, vung ra một làn sáng bạc bảo vệ toàn thân.
Sau một hồi tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, hai chòm sáng bạc vụt tắt, Liễu Liễu đạo nhân lùi sau ba bước, Ninh Hân vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ một chiêu đã phân rõ cao thấp.
Ninh Hân hít sâu một hơi chân khí, vung tay tạo ra hai đóa hoa kiếm, chia ra công vào ba nơi yếu huyệt trên người Liễu Liễu đạo nhân.
Liễu Liễu đạo nhân cất tiếng huýt dài, nói :
- Ninh lão nhi kiếm pháp quả nhiên bất phàm, hôm nay kể như lão phu đã được mở rộng tầm mắt.
Trong tiếng huýt dài trước kiếm đã thi triển chiêu Thiên Thần Huy Qua hoàn kích.
Sơn cốc hết sức chật hẹp, người thường động thủ rất khó thi triển chiêu thức, nhưng hai người giao chiến với kiếm pháp thượng thừa, tình thế lại khác, chỉ thấy hai người đứng nguyên một chỗ, vung kiếm công thủ nhanh nhẹn, chân không hề xê dịch một bước.
Trong thoáng chốc, hai người đã giao thủ năm chiêu.
Ninh Hân liên tiếp tấn công mấy kiếm không bức lùi được đối phương, như đã tức giận thật sự, thở ra một hơi dài, kiềm chế bỗng tăng nhanh, chớp nhoáng đã công ra bốn kiếm.
Bốn kiếm ấy chẳng những chiêu thức hung hiểm, mà nội lực cũng hết sức cương mãnh.
Liễu Liễu đạo nhân tuy tiếp được bốn kiếm ấy, nhưng người đã bị bức lui mấy bước.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát to :
- Ninh sư bá, xin tạm dừng tay, để cho sư điệt chính tay báo mối thù một chưởng.
Ninh Hân vội triệt kiếm ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Ngô Sương đã lướt qua cạnh, tung chưởng bổ về phía Liễu Liễu đạo nhân.
Liễu Liễu đạo nhân sửng sốt thầm nhủ :
- Tiểu tử này rõ ràng đã bị mình một chưởng Uy Trấn Ngũ Nhạc đánh ngất tại chỗ, sao lại chưa chết mà còn có thể động thủ thế này?
Trong lúc ngẫm nghĩ phân thần, chưởng kình của Ngô Sương đã ập đến, khi y phát giác đã muộn, hoảng kinh vội lách người, nhưng chưởng kình đã trúng vào vai, y rú lên một tiếng thảm thiết, bật ngã ra đất.
Chiêu chưởng của Ngô Sương là Cản Hổ Quy Sơn chiêu thứ nhất trong Cầm Hổ ngũ thức, chàng một chưởng đánh ngã Liễu Liễu đạo nhân, chẳng những bản thân chàng không ngờ, ngay cả Ninh Hân cũng sững sờ đứng thừ ra, khẽ thở dài cảm khái nói :
- Quả là sông dài sóng sau xô sóng trước, chúng ta đã già thật rồi.
Lục Xung thấy Liễu Liễu đạo nhân bị đả thương ngã xuống, vội bồng Liễu Liễu đạo nhân lên, quay người phi thân vào cốc.
Ngô Sương trước tiên tung mình đuổi theo, nhóm Công Tôn Thiên Long nối tiếp nhau theo sau.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến cuối hạp cốc, rẽ qua khúc quanh, trước mắt hiện ra một cửa đá mở toang.
Lục Xung tay bồng Liễu Liễu đạo nhân vừa qua khỏi cửa đá, liền tức mất dạng.
Ngô Sương trường kiếm hộ thân, sải bước tiến vào cửa đá, mọi người nối tiếp theo sau.
Qua khỏi cửa đá, trước mặt là một bãi đất cỏ bằng phẳng, hoàn toàn trống trải.
Ngô Sương thoáng chau mày thầm nhủ :
- Bãi cỏ mà không hề có chỗ khác lạ, cũng chẳng có mai phục, họ dẫn dụ mình tới đây với dụng ý gì thế nhỉ?
Lúc này chỉ thấy Lục Xung tay bồng Liễu Liễu đạo nhân phóng đi trên bãi cỏ, tiến thẳng về hướng đông.
Ngô Sương cất tiếng huýt dài, tung mình đuổi theo.
Nơi cuối bãi lại có một cửa đá, loáng cái Lục Xung đã mất dạng bên kia cửa đá.
Ngô Sương ngẩn lên nhìn, trên cửa đá có ba chữ đỏ “Địa Ngục Môn” to lớn.
Hai bên cửa, mỗi bên có bốn chữ như rồng bay phượng múa “Tự ý vào đây, vĩnh sa cửu u”.
Ngô Sương nhướng mày nói :
- Ngô mỗ chẳng tin trong Địa Ngục môn có loài quỷ dữ ăn thịt người!
Chàng đi đến bên cửa, chú mắt nhìn vào, chỉ thấy bên trong lầu các chập chùng, như là một thế giới khác biệt, bất giác thầm nhủ :
- Trong này nhất định là có mai phục...
Ngay khi ấy, Công Tôn Thiên Long và mọi người cũng đã đến nơi, thấy vậy vội quát :
- Ngô thiếu hiệp, không nên vọng động!
Ngô Sương nghe vậy liền chững bước. Bỗng thấy một nữ nhân từ trong Địa Ngục môn đi ra, tay cầm một bức phướn dài đứng ngay giữa cửa, phướn dài che mặt, Ngô Sương nhìn kỹ mới nhận ra là Quế Nguyệt Hoa.
Chàng liền động tâm, vừa định cất tiếng gọi, chỉ thấy Quế Nguyệt Hoa vội xua tay ra hiệu, đưa tay trỏ miệng, Ngô Sương hiểu ý ngay, bèn vội ngậm miệng lại.
Công Tôn Thiên Long tiến tới quát :
- Xin Quế nữ hiệp hãy tránh đường!
Quế Nguyệt Hoa tạt sang phải mấy bước, lạnh lùng nói :
- Xin mời vào!
Công Tôn Thiên Long liền sải bước đi vào, mọi người nối tiếp theo sau.
Khi Ngô Sương đi ngang qua cạnh Quế Nguyệt Hoa, Quế Nguyệt Hoa khẽ nói :
- Bỏ hoàn thuốc này vào miệng ngậm mau!
Ngô Sương gật đầu, vội lấy hoàn thuốc màu vàng ra, bỏ vào miệng ngậm.
Nhóm Công Tôn Thiên Long vào đến Địa Ngục môn, chỉ thấy bên trong lại có một cảnh sắc khác, rất nhiều quái nhân mặt vằn vện ngũ sắc, y phục quái dị, chia nhau đứng thành hai hàng dài hai bên, kẻ tay cầm hình cụ, kẻ tay cầm binh khí, mắt nhìn nhóm người Công Tôn Thiên Long, nhưng không hề động đậy.
Ngô Sương đảo mắt nhìn quanh, thấy những quái nhân mặt quỷ đông đến bảy tám mươi người, bất giác thầm kinh hãi nghĩ :
- Nếu như những người này thảy đều là cao thủ võ lâm, bọn mình động thủ hẳn phải tốn rất nhiều công sức.
Lòng tuy nghĩ vậy, nhưng chân vẫn bước theo sau Công Tôn Thiên Long.
Công Tôn Thiên Long vẻ mặt trang nghiêm, không hề điếm xỉa đến bọn quái nhân mặt quỷ, thản nhiên sải bước tiến tới.
Một ngôi đại điện được xây bằng gạch đỏ chắn ngang trước mặt mọi người, tám đại hán áo đỏ tóc dài phủ vai đứng thành một hàng ngay trước cửa điện, trong tay người nào cũng