Chu Hàn trăn trở suốt đêm không ngủ được, thầm lượng mình không phải địch thủ của văn sĩ áo đen và người phát xạ đạn tròn võ công lại càng cao tuyệt, chỉ ba viên đạn đã khiến văn sĩ áo đen ba lần khốn đốn mà ngay cả bóng dáng đối phương cũng chưa nhìn thấy. Trên giang hồ chưa từng nghe có người sở trường sử dụng cung đạn và có võ công kinh người thế này.
Ba người Chu Hàn và Trình Ngọc Chi đã đến Đức Châu, phen này trên đường hoàn toàn bình yên vô sự.
Vừa vào đến đại lộ cửa đông thành Đức Châu, các tiệm quán hai bên và người đi đường hầu hết quen biết Chu Hàn, vừa đi vừa chào hỏi đến cửa tây xe dừng lại trước một ngôi nhà to ở Lộ Bắc. Chu Hàn thò đầu vào xe nói :
- Sư muội đến nơi rồi!
Chu Hàn tung mình xuống trước, Trình Ngọc Chi đưa tay sửa lại tóc cũng chuẩn bị xuống xe. Lúc này trước bậc thềm đang có hai đứa trẻ quần áo sạch sẽ tươm tất, mỗi đứa tay cầm một viên gạch đỏ vẽ râu cho con sư tử đá, nghe thấy tiếng xe dừng, hai đứa bé cùng ngửng đầu lên nhìn vừa thấy Chu Hàn liền cùng mừng rỡ reo lên :
- Chu thúc thúc!
Đoạn vứt bỏ viên gạch trong tay và chạy bay đến. Hai đứa trẻ chạy đến trước mặt Chu Hàn mỗi đứa ôm lấy một chân chàng, một chân co lên đứng yên và cất tiếng hát :
- Chu thúc thúc đã về! Chu thúc thúc đã về!
Chu hàn khẽ nạt :
- Long nhi, Phụng nhi gia gia nãi nãi và phụ thân đều ở trong nhà cả chứ?
Hai đứa trẻ lại hát :
- Ở nhà cả! Gia gia đang tỉa hoa trong vườn...
Lúc này Trình Ngọc Chi đang từ trên xe bước xuống, hai trẻ trông thấy liền buông Chu Hàn ra, đứng thẳng lên, níu áo chàng hỏi :
- Vị tỷ tỷ kia là ai vậy?
- Hai ngươi thật ngu ngốc, đó là Trình cô cô chứ không phải tỷ tỷ.
Hai đứa trẻ liền lại hát :
- Trình cô cô, Trình...
Vừa hát mỗi đứa vừa nắm một tay Chu Hàn đi vào cửa. phủ đệ của Chư Cát lão anh hùng rất rộng lớn được chia làm ba khu, mỗi khu đều có nhà ngang ở phía đông và tây, khu ngoài là nơi tiếp khách, khu trong cùng là nơi trú của Chư Cát lão anh hùng cùng phu nhân, khu gặp là nơi cư trú của con trai Chư Cát Tử Đồng cùng vợ và hai đứa con nhỏ là Long nhi và Phụng nhi.
Ba khu nhà ngang phía tây đều dành cho nam nữ bộc nhân, nhà ngang phía đông khu ngoài là chỗ ở của Chu Hàn, nhà ngang phía đông khu trong giành cho nữ khách, khu giữa giành cho nam khách. Qua khỏi cửa cổng là một bức vách cao to, trên viết chữ “Phúc” to lớn, biểu lộ khí phách chính đại của một môn phái.
Sau khi vào trong, Long nhi và Phụng nhi liền chạy đi báo tin, Chu Hàn đưa Trình Ngọc Chi vào tiền sảnh và bảo bộc nhân mang trà đến., lúc này hai vợ chồng Chư Cát Tử Đồng cũng đã đến. Chu Hàn sau khi chào hỏi sư huynh sư tẩu lại giới thiệu với Trình Ngọc Chi, vợ Chư Cát Tử Đồng là tiền thị vội bảo nữ tỳ đi lo liệu chỗ ở cho Trình Ngọc Chi.
Chu Hàn sau khi nhờ sư huynh sư tẩu tạm tiếp Trình Ngọc Chi, chàng vội vàng vào hậu viện bái kiến sư phụ và sư mẫu. lúc này Long nhi đang níu kéo gia gia ở trong sân lải nhải không thôi, Phụng nhi thì đang mọp bên giường nãi nãi nói huyên thuyên.
Chu Hàn tham kiến sư phụ và sư mẫu xong, Chư Cát lão anh hùng thấy đồ nhi về đến hết sức vui mừng. Chu Hàn vừa định kể tình hình chuyến đi, Chư Cát Viễn đã khoát tay nói :
- Sư phụ đã biết đại khái rồi, để tối hãy kể lại tường tận!
Chu Hàn lại lược thuật về việc Trình Ngọc Chi vẫn chưa biết phụ thân bị sát hại.
Chư Cát lão phu nhân bỗng hỏi :
- Trình cô nương hiện giờ ở tiểu viện phải không?
Chu Hàn gật đầu :
- Sư huynh, sư tẩu đang cùng Trình tiểu muội nghỉ ở tiền sảnh!
Lão phu nhân khẽ thở dài :
- Con bé thật tội nghiệp!
Sau đó, hai vợ chồng Chư Cát Viễn dẫn theo Long nhi và Phụng nhi cùng Chu Hàn đi ra tiền sảnh. Vợ chồng Chư Cát Tử Đồng thấy song thân cũng vội đứng lên.
Trình Ngọc Chi đã từng gặp Chư Cát Viễn mấy lần tại nhà biết lão bà đi cùng hẳn là Chư Cát bá mẫu, vội tiến tới quỳ xuống vái lạy nói :
- Điệt nữ xin kính chúc bá phụ bá mẫu kim an!
Chư Cát Viễn cố cười hoan hỷ. Lão phu nhân vội đỡ Trình Ngọc Chi dậy trìu mến vuốt tóc nàng hỏi han đủ điều. Trình Ngọc Chi bỗng hỏi :
- Bá phụ, gia phụ chưa đến đây sao?
Chư Cát Viễn nghe lòng se thắt, song vội đáp :
- Lệnh tôn có lẽ đã sắp đến trong nay mai!
Ngoại trừ lão phu nhân mắt rướm lệ, những người khác đều buồn bã lặng thinh.
Long nhi và Phụng nhi hết nhìn người này lại nhìn người kia, hai đôi mắt bé nhỏ đảo liên hồi. Ngay khi ấy nữ tỳ Ngọc Hoàn đến báo là chỗ ở của Trình Ngọc Chi đã được quét dọn xong, Tiền thị bèn cùng Trình Ngọc Chi rời khỏi trước.
Đêm hôm ấy trong chính sảnh nơi hậu viện Chư Cát Viễn với Chu Hàn ngồi đối diện nhau chong đèn trò chuyện. chỉ nghe Chư Cát Viễn nói :
- Việc Trình gia ngộ nạn cùng cuộc xung đột của ngươi tại bến sông Văn Hà và cuộc phó hẹn tại Mông Âm trại, sư phụ đã được nghe đồn trước khi ngươi về đến, nhưng dĩ nhiên không được rõ ràng bằng do chính miệng ngươi kể... sự cố tại Mục Gia Dục, Mục Đoan Dương đã có phái người mang thư đến. tuy nhiên, theo như sư phụ biết, trong thiên hạ có tới ba nơi sở trường về chưởng lực âm hàn, một là Âm Phong đạo nhân Ban Ngọc ở trên Mã Na sơn Tây Vực, hai là Hắc Sát Ôn Thần Bạc Chuyên Chư ở Bát Đạt Châu, ba chính là Hoa Diện Quỷ Vương Thường Miên Hương ở Vu Lộ sơn mà ngươi đã gặp.
Chư Cát Viễn nói đến đó ngẫm nghĩ lại chốc lát nói tiếp :
- Văn sĩ áo đen mà ngươi đã gặp rất có thể là người trên Vu Lộ sơn, nhưng Hoa Diện Quỷ Vương là đàn bà, văn sĩ áo đen chắc chắn không phải là bà ta. Theo sư phụ nhận định, hành động điên cuồng của y nhất định phải có âm mưu... e rằng chốn võ lâm rồi đây ắt sẽ nổi sóng gió.
Đoạn mắt bỗng rực tinh quang nói tiếp :
- Truyền nhân của Tử Quải Càn Nguyên đã có mặt trên chốn giang hồ, thì người đã phát xạ đạn cung hẳn phải liên quan tới Ô Cung Can Thành, bằng không rất ít ai có công lực như vậy, nếu sư phụ đoán không lầm, đó thật là một điều đáng mừng, có sự hiện diện của hai vị anh kiệt ấy trên chốn giang hồ, bọn tà ác ít nhiều cũng phải e ngại.
Nói chung, chuyến đi này của ngươi đã gặt hái được rất nhiều kết quả.
Đến đó, Chư Cát Viễn lái sang chuyện khác :
- Trình sư muội của ngươi không tiện ở đây lâu, khi xưa sư phụ có một vị phương ngoại chi giao, võ công cao hơn sư phụ rất nhiều, về sau bởi thất ý trong tình trường đã phẫn uất xuống tóc quy y, không màng thế sự nữa, hiện đang tu hành ở Khổ Tu am trên Đại Mậu sơn, nằm giữa ranh giới hai tỉnh Sơn Tây và Hà Bắc, sư phụ sẽ đích thân đưa Trình Ngọc Chi đến đó, nếu được người ấy thu nhận, quả là phúc đức cho Ngọc Chi.
Hơn nữa với căn cơ võ học của Ngọc Chi hiện nay, chắc chắn sẽ nhanh chóng thành đạt.
- Người đó là ai vậy?
- Lạt Thủ Ngự Sử Bạch Tường, ngươi từng nghe nói bao giờ chưa?
- Đồ nhi có nghe nói!
Chu Hàn tuy nói vậy, nhưng lòng lại thầm nhủ :
- Một nữ ma vương sát nhân.
Chư Cát Viễn nói tiếp :
- Bà ấy hiện là Diệu Huyền đại sư trụ trì Khổ Tu am! Ngươi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày xong, còn phải đến Long Bình thăm viếng Đỗ sư thúc và thám thính động tĩnh từ các phía, khi trở về hãy bàn tính về việc của Trình sư thúc và chuẩn bị ứng phó với bọn Nam Thiên nhị hạc và Tuy Ngoại bát ma.
Dứt lời liền đứng lên Chu Hàn cũng vội đứng lên theo. Chư Cát Viễn ngẫm nghĩ chốc lát lại nói :
- Hàn công âm thủ đa số thừa lúc người không phòng bị, chỉ cần lưu ý tập trung tư tưởng, phong bế huyệt đạo toàn thân, không trực tiếp đối kháng, dù không thắng cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm.
Chu Hàn liền ghi tạc vào lòng, cáo từ sư phụ lui ra. Lúc này sao đã mọc đầy trời, không khí càng thêm giá lạnh.
Hãy nói về Ngô Sương, sau khi chia tay với Chu Hàn và Trình Ngọc Chi tại bến sông Văn Hà, chàng thi triển khinh công phóng đi một mạch hơn mười dặm, sau đó thả chậm bước mà đi. Hôm ấy lúc chiều tối, chàng đến Diêu thôn đang cảm thấy đói, từ xa trông thấy một chiêu bài hình tròn treo trước một ngôi nhà thấp ngay đầu Diêu thôn, thầm nghĩ hãy ăn chút gì rồi tính hãy tính.
Khi đến đầu thôn thấy đó là một quán nhỏ đơn sơ chỉ có sáu chiếc bàn vuông, lúc này bàn trong cùng đang có ba người khách ngồi ăn uống khe khẽ nói chuyện với nhau.
Ngô Sương cũng không để ý ngồi xuống chiếc bàn sát cửa. Chủ quán là một đôi vợ chồng chất phác, vừa thấy có khách liền vồn vã ra đón mời.
Ngô Sương gọi lấy vài món ăn, chủ nhân mang chén đũa lên trước, rồi lại rót một ly trà nóng đặt trước mặt Ngô Sương, sau đó vào trong phụ giúp chồng nấu nướng. Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng vó ngựa hối hả thoáng chốc đã đến trước cửa quán và dừng lại.
mọi người bất giác cùng đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy đó là một con tuấn mã màu nâu đỏ của miền Quan ngoại, một thiếu nữ xinh đẹp võ phục gọn gàng tung mình nhảy xuống đất. sau đó một giọng nói trong ngọt cất lên :
- Chủ quán, mượn thùng nước cho ngựa uống được không?
Nam chủ quán vừa làm việc vừa cười nói :
- Thùng treo trên cột bên mái che cô nương cứ việc tự tiện lấy mà dùng.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn, đoạn đến lấy thùng xuống, múc nước trong lu quá nửa thùng, xách đến đặt xuống trước đầu ngựa rồi đứng một bên chờ đợi. Ngay khi ấy, bỗng nghe một trong ba vị khách trong quán nói :
- Vậy là cứ thế tiến hành mỗ đi trước một bước đây!
Tiếp theo nghe có tiếng ghế khua động, Ngô Sương quay sang nhìn, thấy người đó tuổi trên bốn mươi, dáng người phục phịch vụng về, mặc một chiếc áo bông ngắn cũ, bên lưng treo một túi vải, có lẽ bởi đã uống quá nhiều rượu, mặt mày đỏ gay phanh ngực chệnh choạng bước đi. Thiếu nữ kia cũng bị bộ dạng say sưa của người ấy gợi chú ý không tự chủ được, lấy làm lạ lại đưa mắt nhìn.
Người ấy đi được mấy bước, bỗng lảo đảo chúi tới trước, đâm chéo vào chỗ ngồi Ngô Sương, Ngô Sương vừa đưa tay định đỡ, thấy tay phải y chống lên góc bàn, người lảo đảo hai lượt rồi đứng thẳng lên, lè nhè nói :
- Mỗ đâu có say, không ngã được! Không ngã được! Chính mấy người kia mới say...
Sau đó, y chân trái bước tới, trời xui đất khiến mũi chân lại vướng vào ngạch cửa, mất thăng bằng đâm thẳng vào thiếu nữ xinh đẹp, đồng thời mười ngón tay như mười móc câu chộp vào bên lưng nàng miệng chu tréo :
- Mỗ quả thật không say, mẹ kiếp chỉ tại ngạch cửa kéo chân mỗ...
Ngô Sương thấy vậy chợt động tâm thầm nhủ :
- Đây chẳng phải chiêu Tiếu Thám Tri Kỷ trong Túy quyền là gì?
Thiếu nữ xinh đẹp bởi bị đột kích quá bất ngờ, nhất thời không khỏi luống cuống, vội lách người sang bên năm bước tránh khỏi, đỏ mặt tức giận quát :
- Lão quỷ đui mù rồi hả?
Người ấy chúi tới rất nhanh, vậy mà y chỉ cần một tay nhẹ nhàng chống xuống đất là đã đứng thẳng lên ngay, mắt hấp háy cười nói :
- Mỗ hôm nay chẳng qua chỉ uống nhiều một chút, nhưng chưa say mà cũng chẳng đui mù... Tiểu nha đầu ngươi có mắt không tròng thì có...
Vừa dứt lời đã lạng nửa người vòng tròn, tay phải nhanh như chớp chộp ra. Thiếu nữ bĩu môi mắng :
- Thật là hèn hạ già mà không biết tự trọng.
Đồng thời liên tiếp tung ra năm chưởng và ba cước, người ấy vẫn siêu vẹo lạng tránh, song xuất thủ hết sức hung hiểm. thiếu nữ mặc dù thân thủ nhanh nhẹn vẫn không dành được một chút ưu thế. Hai mươi chiêu qua đi hai người giao chiến kịch liệt trước cửa quán, khiến người đi đường thảy đều dừng chân đứng xem. Lúc này hai người ngồi cùng bàn cũng đã ra ngoài, đứng dưới mái che theo dõi cuộc chiến.
Hai vợ chồng chủ quán thì sợ cuống cuồng chạy đôn đáo trong nhà, không biết xử trí thế nào cho phải, chỉ Ngô Sương là vẫn thản nhiên ngồi yên tại chỗ. Người say rượu sau chiêu Tá Hoa Hiến Phật và Tá Bôi Kính Tửu bỗng ngoảnh lại quát :
- Xuân Phúc, Xuân Lộc hãy hủy ngựa ả ta trước đã!
Hai người kia tuổi đều ngoài ba mươi cũng mặc áo cộc, nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng lao thẳng tới phía con tuấn mã, người đứng trước vung tay chộp dây cương, người sau từ bên lưng lẹ làng rút ra một ngọn trủy thủ sáng loáng.
Ngay khi tay người trước sắp chạm vào dây cương, bỗng con tuấn mã ngẩng cổ hí dài, vụt lách đầu sang bên đồng thời thân ngựa xoay thật nhanh, hai chân sau cùng lúc tung lên, hai người có tên Xuân Phúc, Xuân Lộc liền hốt hoảng lùi lại, vừa lại toan lao tới, bỗng nghe thiếu nữ quát to :
- Các ngươi dám...
Chưa dứt lời đã thi triển bốn chiêu Tật Phong Kính Thảo, Vũ Đả Ba Tiêu, Phong Quyển Lạc Điệp, Cuồng Phong Cấp Vũ, cả ba người lập tức bị lùi ra xa. Thiếu nữ tiện tay xách lấy thùng nước, tay phải vỗ vào đáy thùng, độp một tiếng, gỗ vụn với nước hòa thành một luồng tên nước bắn thẳng vào ba người.
Người say rượu bỗng buông tiếng khẽ mắng, lách người sang một bên, hai người kia nửa thân trên đều bị nước đánh trúng, đẩy ra xa mấy bước mới đứng vững lại được.
Thảm não hơn hết là hai vợ chồng chủ quán, khắp người ướt sũng, chỉ Ngô Sương là vẫn ngồi yên tại chỗ, khi nước bắn đến chàng chỉ ơ hờ giơ tay khẽ phất nhẹ, lạ thay khắp người chàng không dính một giọt nước nào.
Người say rượu thấy vậy khẽ bật lên một tiếng kinh ngạc, thiếu nữ cũng liếc mắt nhìn chàng, song nàng không hề dừng lại, ngay khi luồng nước bắn đi, nàng đã xoay người nhẹ nhàng tung mình lên, vững vàng hạ xuống lưng ngựa, hai chân kẹp nhẹ, tuấn mã liền cất tiếng hí khẽ, cất vó lao vút đi.
Ra xa chừng ba trượng, thiếu nữ xoay người lại, tay phải vung lên, một vật trắng bay thẳng vào cửa quán, phập một tiếng, cắm vào trụ gỗ mái che, đồng thời nghe nàng lớn tiếng nói :
- Chủ quán đón lấy bạc!
Sau đó tuấn mã lao vút đi, thoáng chốc đã mất dạng. lúc này người say rượu mặt đầy vẻ tức giận không còn vẻ say sưa như vừa rồi nữa, trừng mắt nhìn hai người kia hồi lâu, không nói một lời dẫn trước đi vào trong thôn. Đi mấy bước như sực nhớ quay lại nhìn Ngô Sương, môi mấp máy như định nói gì, nhưng rồi lại thôi sau cùng quay đi.
Lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp, thật là xui rủi...
Hai vợ chồng chủ quán bây giờ mới hoàn hồn, người chồng đi đến gần trụ gỗ nhìn, nén bạc nặng chừng mười lạng cắm sâu vào trụ gỗ đưa tay lay không nhúc nhích.
Vội vào bếp lấy ra một con dao to, loay hoay nạy hồi lâu mới được cầm vào đưa cho vợ.
Ngô Sương khẽ buông tiếng đằng hắng, chủ quán mới sực nhớ còn có khách cần hầu tiếp liền cười giả lả, vào bếp lo thức ăn cho khách. Qua khỏi Tứ Thủy đi tiếp về hướng nam, chếch sang tây nam là đến Duyên Châu Phủ, đông nam là đến Khúc Phụ.
Khúc Phụ là nơi sinh ra Văn Thánh Khổng Tử, Ngô Sương rất ngưỡng mộ vị hiền triết vạn thế này, bèn quyết định đến Khúc Phụ trước.
Từ Tứ Thủy đến Khúc Phụ đi chậm chỉ chừng ba bốn ngày đường, hôm ấy lúc giờ dậu Ngô Sương đã vào đến trong thành Khúc Phụ, trước tiên chàng tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi. Trăng sáng treo cao, Ngô Sương thả bước đi về phía Khổng Lý.
Khổng Lý vốn là nơi an táng Khổng Tử, bởi các đệ tử của ông nguyện định cư tại đây có hơn trăm hộ, nên mới có tên là Khổng Lý. mộ phần Khổng Tử nằm trong Khổng Lâm với những cây cổ thụ cao vút trời, những người đá, ngựa đá và voi đá trước lăng Văn Thánh đều được gọi là Ông Xung, sắp thành một hàng dài xa tít. Ngô Sương đứng trước cảnh tượng trang nghiêm ấy, bất giác chạnh lòng nhớ tới ân sư và cảm thấy mình thật tầm thường bé nhỏ.
Lúc này chàng đang đứng dưới một ngọn cổ bách, bỗng nghe có tiếng nói từ xa vọng đến và tiến dần về phía này, lát sau đã nghe rõ tiếng bước chân, Ngô Sương thắc mắc thầm nhủ :
- Chả lẽ còn có người khác cũng cùng nhã hứng như mình ư?
Đồng thời mũi chân điểm nhẹ người đã vọt lên không, định ẩn nấp trên cây, nào ngờ mới hạ chân xuống, bỗng cảm thấy hụt hẫng người rơi nhanh xuống. Ngô Sương hoảng kinh, vôi vung tay chụp vào một cành cây khác, người lơ lửng cúi nhìn xuống, thì ra ngọn cây này đã già cỗi, bề ngoài như thường nhưng phần giữa đã mục rỗng, lúc này người chàng đã lún xuống cỡ ba thước, bèn tương kế tựu kế, buông tay rơi nhẹ xuống, ngoại trừ tối đen và có mùi ẩm mốc thật là một nơi ẩn thân lý tưởng.
Ngô Sương dùng hai ngón tay khoét một lỗ nhỏ ánh trăng liền tức thì soi vào, từ đó nhìn ra ngoài thật thuận tiện. Lúc này đối phương đã dừng lại trên bãi cỏ gần đó, dưới ánh trăng sáng Ngô Sương nhìn thấy rất rõ ràng, đó là hai lão nhân, một người mặt vuông đầy rỗ, thân hình cao to vạm vỡ, một người thấp gầy có chòm râu ngắn. Hai người đứng yên hồi lâu, lão nhân mặt rỗ hết nhìn quanh lại ngước lên trời bỗng lẩm bẩm hỏi :
- Ả nha đầu ấy hẳn không bỏ trốn chứ?
Người thấp gầy cũng lẩm bẩm một mình :
- Túy Chung Ly với Hạt Trương Phi bám theo người ta, nếu mất dấu thì chúng ta còn chỗ đứng trên giang hồ được sao?
- Túy Chung Ly vững vàng trầm tĩnh, nhưng chì sợ Hạt Trương Phi thiếu kiên nhẫn đâm ra hỏng việc... hôm trước vụ Trình Công Chiết ở Bát Lý trang chính vì y nóng nảy đã khiến chúng ta thiệt mất năm mạng, thậm chí suýt nữa thất bại hoàn toàn.
- Hạt Trương Phi tuy nóng nảy nhưng cũng có lúc rất tinh tế, chẳng hạn như