Cuối đông thời tiết phương Bắc càng giá rét hơn, hoa cỏ cây cối đều khô héo tiêu điều. khí hậu Hà Nam lại càng khô hanh hơn, cuồng phong thổi tung cát vàng, khiến người đi đường khó mở mắt, hành trình hết sức gian nan.
Lúc này trên giang hồ vùng Hà Nam đang đồn đại một tin khủng khiếp, mấy ngày gần đây có một văn sĩ trung niên áo đen thường hay xuất hiện trong vùng Hà Nam, bất luận nhân vật hắc hay bạch đạo, hễ gặp là khó toàn mạng, nhân vật võ lâm vùng Hà Nam đã có hơn ba mươi người táng mạng dưới tay người ấy, khiến ai nấy đều thắc thỏm lo âu ăn ngủ không yên.
Nghe đâu người ấy chỉ có một lần thất thủ trong vùng Hà Nam, đó là hồi tháng trước, vào một đêm trăng thanh gió mát, y đã một mình xông vào Cao Sơn Thiếu Lâm tự, dưới sự giáp công của ba đại cao tăng phái Thiếu Lâm, sau cùng đã bị Giám viện Thiện Nguyên đại sư đánh trúng một trưởng, thọ thương đào tẩu.
Hôm ấy là một ngày gió lạnh tuyết to kéo dài rất lâu, mặt đất tuyết đọng dày cả thước. Đến hoàng hôn, tuyết ngưng gió lặng, song mọi nhà đều đã cửa đóng then cài, không ai ra đường, thậm chí có nhà đã chuẩn bị ngủ sớm.
Nhưng trong khi ấy, bên cạnh Viên Viên quan gần Đại Kim điếm, phía nam Cao Sơn, phía bắc Nhữ Châu, đang có hai người giao chiến kịch liệt. Trong số ấy là một thiếu niên sử dụng đôi Vạn Tự đoạt, song đoạt tung hoành như gió, người kia chính là văn sĩ áo đen đã đồn đại trong gần tháng qua.
Lúc này khắp trong vòng năm trượng đều in đầy dấu chân hai người, khí trời tuy giá rét, song hai bên mang tai người thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ chàng ta đã giở toàn lực. Bỗng nghe văn sĩ áo đen buông một tiếng quát to, cây thước đen trong tay liên tiếp tung ra bảy chiêu, thiếu niên liền bị bức lùi bảy bước. Tiếp theo, thiếu niên thụp người song đoạt cùng lúc thi triển, tới tấp hoàn kích năm chiêu, văn sĩ áo đen liền bị bức lùi lại hai bước.
Ngay chiêu thứ năm, văn sĩ áo đen vung thước điểm thẳng vào mặt thiếu niên.
Thiếu niên song đoạt chớp nhoáng tách ra rồi nhập lại, hai người cùng buông tiếp quát vang, cộp một tiếng song đoạt đã ấn vào thước gỗ. đồng thời, thiếu niên tung ra một cước, đá vào yếu huyệt nơi bụng dưới đối phương.
Văn sĩ áo đen buông tiếng cười khẩy, thước gỗ trong tay vung mạnh, cạch, cạch hai tiếng chỉ rụt ra được ba tấc, lúc này chân phải thiếu niên đã đá gần tới bụng dưới đối phương. Văn sĩ áo đen biến sắc mặt, vội bước lui chân trái, đồng thời tả chưởng bổ vào ngực thiếu niên, hông trái tuy bị thiếu niên quét nhẹ trúng, nhưng thiếu niên hự lên một tiếng đau đớn, bay văng ra xa hai trượng, ngã ngồi trên mặt tuyết, đôi Vạn Tự đoạt suýt vuột khỏi tay.
Thiếu niên hai mắt nhắm nghiền da mặt tái nhợt, song đoạt cắm trên nền đất tuyết và đặt tay lên, gắng sức đỡ lấy thân người chưa ngã xuống. Văn sĩ áo đen cười sắc lạnh :
- Đây là ngươi động thổ trên đầu Thái Tuế... Tự tìm lấy cái chết... Ngươi còn sống được hai giờ nữa, hãy nhớ ngày này năm tới chính là ngày giỗ của ngươi. Đại gia đặc biệt từ bi đối với ngươi, phá lệ cho ngươi biết, nếu kiếp sau ngươi muốn báo thù, hãy đến Quan ngoại Vu Lộ sơn tìm Âm Thủ Sách Mệnh Kim Đại Quang đại gia, kẻo ngươi còn trẻ như thế này, chết không nhắm mắt...
Đột nhiên, một giọng thấp trầm vang lên sau lưng :
- Có lẽ đâu nghiêm trọng đến vậy?
Âm Thủ Sách Mệnh Kim Đại Quang giật mình kinh hãi, vội lướt tới trước bảy bước, quay phắt lại tả chưởng vận tụ công lực, tay phải thước gỗ đưa lên hộ ngực.
Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy một thanh niên áo dài lam ngọc, dáng người mảnh khảnh, anh tuấn tao nhã đang đứng ngoài hai trượng từ lúc nào y hoàn toàn không hay biết, song qua giọng nói vừa rồi đủ biết đối phương lai ý bất thiện. Kim Đại Quang lòng tuy kinh hãi, song ngoài mặt vẫn điểm nhiên sắc lạnh :
- Tiểu tử! Đại gia hành sự trước nay không bao giờ để người khác nhúng tay vào, ngươi rõ là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tìm đến. tuy nhiên hôm nay đại gia bận việc, nên ngươi khôn hồn sớm rời khỏi đây, đại gia có thể niệm tình tha mạng cho ngươi một phen, đó là phúc đức ba đời nhà ngươi.
Thật ra đó chỉ là những lời hù dọa của Kim Đại Quang, từ khi hạ sơn nhập quan đến nay, mặc dù y đả thương rất nhiều người song đã phải đột vây đào tẩu tại Mục Gia Dục, toạc phướn rách áo tại Nê Câu trấn, trúng chưởng thọ thương tại Thiếu Lâm tự và hai lần bỏ chạy bởi một người sử dụng cung đạn, ngay cả bóng dáng đối phương cũng không nhìn thấy, nên khí cuồng ngạo đã giảm rất nhiều. Giờ thấy thanh niên này thần thái ung dung và đã đến gần sau lưng lúc nào mình không hay biết, thầm lo đối phương là người sử dụng cung đạn, nên buông lời hăm dọa để thăm dò trước.
Thanh niên áo lam ngọc chính là Ngô Sương, chàng khẽ cười nói :
- Tại hạ đã đến chưa nói rõ ràng lẽ nào lại bỏ đi? Nhưng trước hết tại hạ muốn được thỉnh giáo, tôn giá phải chăng là người đã dùng âm chưởng hạ sát hơn ba mươi đồng đạo võ lâm trong tháng qua?
Kim Đại Quang tức giận :
- Phải thì sao nào?
Ngô Sương cười :
- Nếu phải thì...
Bỗng mắt rực tinh quang quát :
- Trước hết xác minh thân phận, sau đó danh chính trị tội.
Chưa dứt lời người đã lướt tới, song chưởng cùng lúc tung ra. Âm Thủ Sách Mệnh Kim Đại Quang liền cảm thấy một luồng kình lực mạnh như núi ập thẳng đến, vội vung động thước gỗ trên tay phải, tay trái toàn lực liên tiếp tung ra năm chưởng bùng một tiếng rền rĩ, Kim Đại Quang bị đánh lùi tám bước, hai chân lún sâu trong tuyết đến tận đầu gối.
Kim Đại Quang buông tiếng quát vang, tung mình lên khỏi tuyết, vung động thước gỗ lao bổ vào Ngô Sương, liên tiếp công ra chín chiêu. Ngay chiêu thứ chín, thước gỗ trong tay Kim Đại Quang thoáng chững lại. Ngô Sương liền nắm lấy thời cơ, chớp nhoáng phản công ba chiêu, bức đối phương lùi sau ba bước và thừa lúc đối phương thoái lui núng thế, tả chưởng vung nhanh bổ vào vai phải đối phương, tay trái như năm móc câu bổ vào thước gỗ.
Kim Đại Quang gầm to, lùi nhanh ra sau, thước gỗ trong tay, tuy chưa bị Ngô Sương chộp trúng, song vai phải đã bị chưởng lực Ngô Sương quét trúng loạng choạng bật lùi ra xa hơn trượng. Ngô Sương phen này quyết tâm trừ hại cho võ lâm, vừa xuất thủ đã sử dụng độc chiêu không chút nương tay.
Song Kim Đại Quang rất tinh ranh xảo quyệt, vừa thấy xuất thủ đã bị áp đảo hoàn toàn và chưởng lực âm hàn của mình chẳng làm gì được đối phương, liền nảy sinh ý định đào tẩu, chân vừa đứng vững, liền tung mình vọt ra sau, chỉ mấy lượt đã ra xa mười mấy trượng về phía nam, đồng thời lớn tiếng nói :
- Đại gia hôm nay bận việc chẳng thể hầu tiếp...
Ngô Sương khẽ cười, tung mình đuổi theo quát :
- Kim bằng hữu, hơn ba mươi mạng người đồng đạo võ lâm vùng Hà Nam, tôn giá chưa giải quyết xong mà lại bỏ đi như thế này sao?
Ngay khi ấy, bỗng nghe thiếu niên thọ thương kia rên một tiếng đau đớn, Ngô Sương liền chững bước thầm nhủ :
- Mình nên cứu người trước là hơn.
Trong khoảnh khắc ấy Ngô Sương đưa mắt nhìn Kim Đại Quang đã thành một đốm đen nhỏ và rồi thoáng chốc đã biến mất sau màn đêm mịt mù. Ngô Sương quay người đi đến bên thiếu niên kia, cúi xuống xem xét thấy chàng ta cau chặt lông mày, sắc mặt vàng xanh, hai tay nắm chặt đôi Vạn Tự đoạt cắm chặt trong tuyết, toàn thân run lẩy bẩy, xem chừng cực kỳ đau khổ.
Ngô Sương sờ trán y, liền cảm thấy một luồng hơi lạnh theo tay truyền lên, bất giác chau mày thầm nhủ :
- Âm hàn chưởng của người này quả là ghê gớm, nếu muộn chút nữa e không kịp cứu chữa mất.
Đoạn liền vòng ra sau lưng thiếu niên ấy, ngồi xuống xếp bằng trên tuyết, ngưng thần vận tụ Tam Trùng chân lực vào tay phải, tay trái vén áo y lên, tay phải đặt vào tim y. Hàn độc của âm chưởng mà thiếu niên trúng phải lúc này lan khắp toàn thân, tứ chi đã tê dại, chỉ nhờ vào một hơi chân khí còn giữ ấm trong tim, nhưng tối đa cũng chỉ chịu được nửa giờ là cùng.
Lúc này thiếu niên bỗng cảm thấy sau lưng nóng hực, một luồng hơi ấm từ sau tim chảy vào rồi lan tỏa khắp toàn thân, đến đâu liền cảm thấy thư thái đến đó. Sắc mặt thiếu niên dần hồng hào, một giờ sau hai người đều trên đầu bốc hơi nóng mồ hôi đầm đìa. Ngô Sương nhẹ thu tay phải về, hai người tự hành công.
Chừng nửa giờ sau Ngô Sương mới đứng lên thở phào một hơi dài. Lại nửa giờ sau nữa, thiếu niên thử vận khí thấy hàn độc đã tiêu tan hoàn toàn, công lực đã khôi phục.
Chỉ nơi giữa ngực là còn cảm giác uất nghẹn, bèn đứng lên bỗng cảm thấy nơi ngực ộc lên, liền phún ra một búng máu bầm.
Thiếu niên kinh hãi, bỗng nghe một tiếng nói trong sáng từ sau lưng vang lên :
- Vậy là khỏe rồi!
Thiếu niên quay phắt lại nhìn, liền tức thì kinh ngạc đứng thừ ra tại chỗ. Chỉ thấy một thiếu niên áo dài lam ngọc, anh tuấn phong nhã, đang đứng tủm tỉm cười nhìn mình, trông tuổi tác tựa hồ còn trẻ hơn mình, bất giác thầm nhủ :
- Người cứu mình tất nhiên phải là một cao thủ tuyệt thế, người này còn trẻ thế này chả lẽ...
Đồng thời quét mắt nhìn quanh, không còn bóng dáng một người nào khác, chợt động tâm vội vòng tay xá dài nói :
- Tôn giá phải chăng là Ngô Sương huynh?
Ngô Sương kinh ngạc :
- Chẳng lẽ tại hạ đã gặp huynh đài ở đâu, thật đã không còn nhớ rõ xin huynh đài lượng thứ cho.
Thiếu niên cười :
- Ngô huynh biết Chu Hàn sư huynh chứ?
- Chu Hàn là bái huynh của tại hạ, Chu đại ca vẫn khỏe chứ?
Thiếu niên cho biết tên là Đỗ Phúc Toàn, con trai của Vạn Tự Đoạt Đỗ Xuân Phong, một võ sư danh tiếng ở Long Bình. Hồi hai tháng trước, phụ thân y nhận được thư của Tử Mẫu Giản Mục Đoan Dương ở Mật Vân Mục Gia Dục, cho biết sự kiện ở Mục Gia Dục và thỉnh cầu đồng đạo võ lâm chủ trì chính nghĩa, hiệp lực truy bắt hung thủ trị tội.
Sau đó Chu Hàn lại vâng mệnh Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát Viễn sư bá đích thân đến Long Bình báo với phụ thân y chuẩn bị liên thủ đối phó với Tuy Ngoại bát ma và Nam Thiên nhị hạc. Về những gì xảy ra tại bến sông Văn Hà và cuộc gặp gỡ với Mông Âm trại, Chu Hàn cũng kể rất tường tận. sau cùng, Chu Hàn cho biết Trình Ngọc Chi con gái của Trình Công Triết sư thúc đã được Chư Cát Viễn sư bá đích thân đưa đến Đại Mậu sơn Khổ Tu am, học luyện võ công với Diệu Huyền sư thái.
Đỗ Phúc Toàn phen này đến Hà Nam sau khi Chu Hàn đã rời khỏi Long Bình, phụng mệnh phụ thân mang thư đến Trấn Ốc Trấn cho một vị tiền bối võ lâm là Kim Thoa Phi Tụ Đoạn Khôn. Về hành vi tàn ác của Âm Thủ Sách Mệnh Kim Đại Quang, lúc ở Long Bình đã được nghe người đưa thư ở Mục Gia Dục đến kể rõ tường tận. lại nghe Chu Hàn nói là đã từng gặp y ở huyện Bình Nguyên và đến khách điếm khiêu chiến, rồi sau đã kinh hoàng bỏ chạy bởi một người sử dụng cung đạn...
Ngô Sương nghe xong hỏi :
- Đỗ huynh có nghe Chu đại ca nói người sử dụng cung đạn tướng mạo như thế nào không?
- Nghe Chu sư huynh nói, hai người ngay cả bóng dáng người ta cũng chưa trông thấy.
- À. Vậy tại sao Đỗ huynh lại gặp