Trong bầu không khí sung sướng, một đoàn người cùng đi vào một CLB được trang trí xa hoa.
Nơi này chính là CLB ban đêm lớn nhất B thị, chia làm trên dưới ba tầng, tầng đầu là sàn nhảy và vũ trường khổng lồ, tầng hai và tầng ba là KTV.
Tiến vào đại sảnh, âm thanh heavy metal đinh tai nhức óc liền dội vào, ánh sáng lóa mắt lay động bốn phía, lập tức liền có nhân viên phục vụ ăn mặc hở hang đến đưa cho đám người những ly cocktail đặc biệt.
Nhìn đám nam nam nữ nữ lắc mông khoát tay nhảy theo âm nhạc trên sàn, Giang Du Sâm nhàn nhạt nhíu mày.
Lâm Giác được gia giáo rất nghiêm, cha mẹ và anh trai cậu sợ cậu học thói xấu theo bọn công tử bột kia, cho nên chưa từng cho cậu tới chỗ như thế.
Nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của nhân viên phục vụ, cậu vô thức lui ra phía sau một bước, liếc qua Giang Du Sâm bên kia.
Băng sương trên mặt Giang Du Sâm hơi tan ra, nhàn nhạt mở miệng: “Lâm Giác, đến bên này.”
Lâm Giác cầu còn không được, ngoan ngoãn đến bên cạnh Giang Du Sâm, tiện thể từ chối rượu nhân viên phục vụ tặng.
Ô Khang Đức cũng biết Giang Du Sâm từ trước đến nay không thích mấy nơi như thế này, sợ vị thần tiên này đột nhiên trở mặt không quen biết, tranh thủ thời gian thúc giục đám người đi lên phòng thuê trên tầng, còn cố ý chọn vị trí cao nhất.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn và đồ uống xong liền lễ phép rời đi.
Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, đóng cửa lại, tiếng vang đinh tai nhức óc bên ngoài liền bị ngăn lại sạch sẽ.
Làm đạo diễn, Ô Khang Đức bị bắt hát đầu tiên để mở màn.
Thanh âm của hắn cũng không khó nghe, ca hát cũng rõ ràng từng chữ từng câu, nhưng lại rất khéo léo giữ từng từ không theo giai điệu.
Kết thúc một bài, trong phòng chung yên tĩnh trở lại, Ô Khang Đức hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi Lãnh Gia Nghị bên cạnh: “Tôi hát như thế nào?”
“Êm tai, ” Lãnh Gia Nghị cười vô hại, “Ô đạo, tôi thật sự cảm thấy anh có thể tiến quân vào giới âm nhạc, vua âm nhạc đời tiếp theo trừ anh ra không thể là ai khác.”
Đám người: “…”
Diễn kỹ của Lãnh Gia Nghị đã đặt đến trạng thái xuất thần nhập hóa, mắt đều không thèm chớp.
Nếu không phải vừa rồi chính tai nghe Ô Khang Đức biểu diễn, đám người tuyệt đối sẽ tin là thật.
Ô Khang Đức bất đắc dĩ nguýt anh ta một cái, cũng biết mình ở trình độ gì, bèn giao micro cho những người khác.
“Được rồi, xem như tôi mở đầu cho các ngươi, còn lại mọi người tự tới đi, yên tâm lớn mật mà hát, dù sao cũng không thể khó nghe hơn đâu!”
“Ô đạo quá khách khí!”
“Ô đạo anh phải tin tưởng bản thân, gặp được khó khăn gì cũng không được từ bỏ, cố lên!”
Đám người hi hi ha ha nhận lấy micro, âm nhạc trong phòng chung nối tiếp nhau, hợp xướng, song ca, khôi hài, thâm tình, mọi người chơi đến quên cả trời đất.
Lâm Giác cũng không phải người hướng ngoại, cũng không muốn thể hiện.
Cậu an vị ở một bên, uống đồ uống màu lam nhạt nhân viên phục vụ đưa tới, nhìn bọn họ ầm ĩ.
Điều hòa trong phòng vừa đủ, chỉ chốc lát sau, Lâm Giác đã cảm thấy nóng lên.
Cậu cởi áo khoác xuống, chưa phát hiện ra lại ừng ực ừng ực mấy ngụm đồ uống thêm đá.
Thức uống ngọt lịm chảy qua thực quản, cảm giác nồng đậm cháy bỏng nhàn nhạt tràn ra.
Lúc này Lâm Giác mới hậu tri hậu giác ý thức được, cái này hình như không phải đồ uống bình thường, mà là cocktail.
Bất quá lúc này biết đã không kịp nữa rồi, nửa ly cocktail vào trong bụng khiến toàn thân Lâm Giác đều nóng lên, đỏ ửng trên mặt lan đến tận cổ, hắn cũng chỉ có thể đàng hoàng đợi tại nguyên chỗ, không cho người khác nhìn ra cái gì dị thường tới.
Bên người truyền đến một trận tiếng bước chân nhu hòa, Lãnh Gia Nghị đến bên cạnh Lâm Giác, cười nói: “Tiểu Lâm, sao cậu không đến hát với mọi người?”
Nhìn thấy động tĩnh bên này, Giang Du Sâm lập tức nhíu mày, bình tĩnh đi đến bên cạnh hai người.
Ánh mắt Lâm Giác có chút mê ly: “Tôi… Tôi không quá biết ca hát, nghe các anh hát là được.”
“Thật sao? Thật thật là đáng tiếc…” Lãnh Gia Nghị hơi liếc về Giang Du Sâm đang đứng ở bên cạnh cau mày, khóe miệng không khỏi câu lên một nụ cười xấu xa, “Lúc đầu tôi còn đang muốn song ca một bài với cậu.”
Ô Khang Đức Đứng ở một bên lông mày giật một cái, vội vàng tiến đến bên canh Lãnh Gia Nghị nói: “Gia Nghị, cậu vẫn còn muốn kích thích hai người họ à?”
Lãnh Gia Nghị giống như chuyện đương nhiên gật gật đầu, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hai người kia cũng quá giỏi nhẫn nhịn rồi, phim cũng hơ khô thẻ tre rồi mà tình cảm còn chưa có tiến triển.
KTV là cơ hội gia tăng tình cảm biết bao nhiêu, thế mà hai người bọn họ cũng không ca hát, cũng quá nhàm chán rồi, chỉ có thể để cho tôi ra tay.”
[Sữa: Ở đâu có anh Nghị là ở đó có cẩu lương =))]
“Thế nhưng mà… Như thế này có phải không tốt lắm…”
Ô Khang Đức còn chưa nói xong, Lãnh Gia Nghị liền cười quay đầu sang Giang Du Sâm: “Kìa A Sâm, chúng ta tới song ca không? Hát bài hồi trước chúng ta song ca thì sao?”
Lâm Giác còn đang mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe Lãnh Gia Nghị nói vẫn không khỏi giật mình.
Đương nhiên cậu biết ca khúc Lãnh Gia Nghị nói là cái nào.
Giang Du Sâm ca hát rất êm tai, nhưng rất ít khi mở miệng.
Bài hát Lãnh Gia Nghị nói đến là ca khúc chủ đề phim mà lần đầu hai người hợp tác, cũng là tác phẩm song ca duy nhất Giang Du Sâm công khai.
Một giây, hai giây sau, gian phòng an tĩnh lại.
Giang Du Sâm nhíu chặt mày, đang muốn nổi cáu.
Lãnh Gia Nghị cũng không phải thật sự muốn cùng anh hợp xướng, không được thì thôi, cười tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Xem ra tôi không mời nổi vị Đại Phật này rồi, chỉ có thể ủy khuất mọi người, nghe tôi đơn ca.”
Lông mày Giang Du Sâm vẫn nhíu chặt, Ô Khang Đức vội vàng hòa giải: “Gia Nghị cậu hát đi, tôi thích nghe cậu hát đơn ca!”
Giang Du Sâm quay đầu nhìn Ô Khang Đức một chút, thấy trong lòng trong mắt hắn đều là Lãnh Gia Nghị, bộ dáng khẩn trương, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Lãnh Gia Nghị khẽ xì một tiếng, hơi dựa vào trên bàn trà, hát theo nhạc đệm.
Bộ phim kia là một bộ phim tình cảm, ca khúc chủ đề cũng rất du dương.
Tông giọng Lãnh Gia Nghị thiên lạnh, một thân một mình hát của hai người, có một vẻ đẹp lạnh nhạt mà thê lương.
Không thể không nói, thật sự rất nhân mô cẩu dạng*.
[*: Hình người dạ chó =))]
Người trong phòng chung đều nghe đến sửng sốt, không ngừng có người vỗ tay cho anh ta.
“Nghe được quá!!!”
“Nghe rất hay nha!!!”
“Giọng Gia Nghị thật tuyệt!!!”
Hát đến đoạn cao trào, Lãnh Gia Nghị cố ý quay đầu nhìn về phía Giang Du Sâm, mày như núi, trong mắt đầy lấp lánh, khiến Lâm Giác vô thức ngậm miệng.
Kết thúc bài hát, trong phòng chung vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, Lãnh Gia Nghị nhanh nhẹn nói tiếng cám ơn, ánh mắt còn dính ở trên người Giang Du Sâm, cười hỏi: “Kế tiếp ai muốn đến?”
“Tôi muốn đến.” Lâm Giác nói.
Ý thức còn chưa