Một khúc hát thôi nhưng khiến nhịp tim Lâm Giác đập rất nhanh, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, tràn ra chút sóng nước.
Cậu lúng ta lúng túng nhìn Giang Du Sâm, nhất thời không biết muốn nói cái gì.
“Thích không?”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên chút ý cười.
“Thích.”
Không chút do dự, Lâm Giác thốt ra.
Không chỉ thích song ca với anh mà còn thích anh nữa.
Giang Du Sâm thỏa mãn thả micro xuống bàn, micro va nhẹ lên mặt bàn phát ra tiếng vang trầm đục.
“Tiếp tục hát đi mà.”
Cho đến lúc này, mọi người trong phòng chung mới lấy lại tinh thần từ trong chấn động, nhưng vẫn còn nghẹn họng nhìn trân trối.
Một thanh niên không nhịn được cảm thán: “Quá hạnh phúc, có thể nghe được Giang thần song ca ở hiện trường, tôi chết cũng không hối tiếc!”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa khác nói tiếp: “Tín nữ nguyện ăn chay ba năm, để đổi lấy một lần song ca với Giang thần.”
Cô không nhịn được nháy mắt về phía Lâm Giác, trong mắt mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Thanh niên đầu to trừng cô: “Từ bỏ đi, cậu có ăn chay ba mươi năm cũng không có cơ hội đâu.”
Tóc đuôi ngựa: “Cậu đừng có phá hoại ảo tưởng của tớ chứ QAQ “
Một cô gái mặt tròn đột nhiên nhớ đến gì đó, giương mắt nhìn về phía Lâm Giác: “Đúng rồi Lâm Giác, cậu có phải là fan của Giang thần không?”
Lâm Giác đỏ mặt gật đầu: “Ừm, tôi thích anh Giang rất nhiều năm rồi.”
Cậu lặng lẽ ở trong lòng bổ sung thêm, không chỉ là fan hâm mộ thích thần tượng, mà còn là giữa một người con trai thích một người nam nhân khác.
Mặt tròn cảm thán: “Thích thật nhiều năm, vẫn luôn thích sao? Là chân ái!!!”
Cô gái đuôi ngựa nói tiếp: “Ai, đây chính là điển hình của truy tinh thành công đó!”
“Khục, lặng lẽ chen một câu, mọi người có thấy CP Giang thần và Lâm Giác đẹp không? Du Sinh Bất Giác là thật ha!”
“Xin mời dập đầu ở hiện trường!”
“Hẹn hò đi! Hẹn hò đi! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Đám người cậu một lời tôi một câu líu ríu, chỉ chốc lát sau, liền trêu hơi quá mức.
Cái gì mà CP công thụ tư thế thì thôi đi, dù sao chỉ là nói ngoài miệng một chút, lại còn có người khuyến khích bảo Lâm Giác đút Giang Du Sâm ăn bánh quy ở hiện trường.
Lâm Giác còn chưa kịp phản ứng thì tay cậu đã bị nhét vào một cây bánh quy dài.
Có mấy người đẩy hắn, đi qua phía Giang Du Sâm bên kia.
Lâm Giác ngoẹo đầu, ngơ ngác nhìn Giang Du Sâm, nghe theo đám người khuyến khích.
Cocktail tác dụng rất chậm, bây giờ trước mắt cậu đều lạ lùng, đầu óc hóa thành một mảnh bột nhão, trên mặt đỏ hồng một mảng lớn.
Huyệt Thái Dương của cậu giật giật, nhìn bánh bích quy trong tay, rồi lại nhìn Giang Du Sâm trước mặt, chớp mắt mấy cái, vừa dính vừa mềm kêu một tiếng: “Ca ca.”
Động tác Giang Du Sâm dừng một chút, lúc này mới ý thức được Lâm Giác đỏ ửng không phải bởi vì thẹn thùng, mà là uống say rồi.
Sau khi say rượu Lâm Giác ngoan không chịu được, chớp chớp con mắt đầy sương mù mê man, giống như chó con mà lấy lòng nhìn Giang Du Sâm, giòn giòn kêu một tiếng: “A Sâm ca ca”, không biết là đang chờ mong điều gì.
Trong lòng Giang Du Sâm giống như là bị mèo con nắm qua, ngưa ngứa xao động một chút.
Anh biết bây giờ Lâm Giác rất ngoan, dù làm cái gì cũng sẽ không từ chối.
Nhưng mà, anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Lãnh Gia Nghị hiển nhiên là lần đầu nhìn thấy cái bộ dáng này, không ngờ Lâm Giác ngoài mặt thanh lãnh cũng có một mặt ngoan như sữa như vậy.
Anh ta không nhịn được đi qua, làm chuyện tất cả mọi người đều muốn làm.
Anh ta véo mặt Lâm Giác một cái, cười hỏi: “Em trai nhỏ ơi, sao mặt em đỏ vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có nha, em không sao!”
Lâm Giác chớp mắt, ngoan ngoãn đáp, “Cảm ơn ca ca quan tâm!”
Sắc mặt Giang Du Sâm rõ ràng âm trầm xuống, mắt Lãnh Gia Nghị cong cong, ý cười nơi khóe miệng sâu hơn, như dỗ trẻ con mà nhìn Lâm Giác, ngữ khí mềm mỏng: “Em trai nhỏ ơi, em uống say rồi, để ca ca dìu em đến bên cạnh nghỉ ngơi có được không?”
Lâm Giác chớp mắt, lông mi thon dài chớp chớp, nhìn Giang Du Sâm, rồi lại nhìn xem Lãnh Gia Nghị, nhếch miệng: “Muốn A Sâm ca ca đến giúp em!”
Lúc này, toàn bộ người trong phòng chung mới ý thức được có chút không đúng.
Lâm Giác từ trước đến nay đều trầm mặc nội liễm, sao lại có một mặt đáng yêu như trẻ con thế chứ.
Cô gái tóc đuôi ngựa cảm thán: “Trời ơi!!! Hình như là uống say rồi ài!!!”
Đầu to: “Móa, quá đáng yêu, thiếu niên như tôi cũng không chịu được!”
“Tôi muốn cong thành nhang muỗi!”
“Rất muốn sờ mặt cậu ấy nha!!Trắng trắng! Chắc chắn bóp rất thích!!!”
…
Giang Du Sâm cũng hơi buồn cười, không phải vì cảm thấy Lâm Giác không bình thường mà ngược lại cảm thấy quá đáng yêu rồi.
Không nhịn được muốn xoa bóp gương mặt của cậu, trêu chọc cậu một chút, rồi hôn hôn cậu.
Anh đứng dậy đến bên cạnh Lâm Giác bên người, duỗi tay ra với cậu, chậm rãi nói: “Tới đây, nắm tay ca ca.”
Lâm Giác không ngừng gật đầu, không chút do dự đặt tay vào trong lòng bàn tay Giang Du Sâm: “Ca ca thật tốt, em thích anh nhất!”
Ngón tay Giang Du Sâm không khỏi cứng lại một chút, rồi lại nắm tay trong lòng bàn tay.
Anh dìu Lâm Giác ngồi xuống ghế sô pha vắng nhất trong phòng thuê, nói với những người còn lại: “Mọi người tiếp tục đi, để tôi nhìn em ấy.”
Ô Khang Đức hiểu rõ: “Được được, chúng ta mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi.”
Đám người lại trêu chọc hai câu nhưng Lâm Giác đã say, còn Giang Du Sâm làm bộ không nghe thấy.
Một tới hai đi, bọn họ cũng không còn hào hứng nữa, lực chú ý lại về tới hát Karaoke, tiếp tục ồn ào.
Lãnh Gia Nghị ngồi ở bên cạnh, nghe tiếng hát khàn cả giọng, cười cảm thán nói: “Hai người kia thú vị quá đi mất, rất làm người khác ưa thích.”
Ô Khang Đức hơi ngừng, lại đưa micro cho Lãnh Gia Nghị: “Gia Nghị, cậu hát nữa đi, tôi muốn nghe cậu ca hát.”
Trong lòng của hắn nói: Tôi cũng có thể thú vị đó, tôi còn có thể kêu meo meo.
Lâm Giác ngồi ở trên ghế sa lon cũng nghe Lãnh Gia Nghị nói, không hài lòng chu mỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn anh thích A Sâm ca ca đâu…”
“Cái gì?”
Giang Du Sâm không nghe rõ cậu nói gì, hơi cúi người xuống.
Bị khí tức thanh lãnh vẩy lên mặt khiến Lâm Giác bỗng nhiên lắc đầu, kém chút đụng vào Giang Du Sâm đầu, “Không, không có gì!”
Cậu vẫn còn sót lại mấy phần ý thức, sợ chính mình nói lỡ miệng, bèn đưa tay che miệng, lại quên mất tay mình còn nắm tay Giang Du Sâm, bờ môi lập tức dán vào mu bàn tay của Giang Du Sâm.
Xúc cảm mềm non nhẵn nhụi tinh tế truyền từ mu bàn tay đến khiến Giang Du Sâm ngơ ngác một chút, không khỏi bật cười.
Nam nhân dùng tay khác che mắt Lâm Giác lại, dịu dàng nói: “Mộc Mộc, em say rồi, ngủ một hồi đi.”
“Em không có say nha! Cái em uống là đồ uống! Xanh thẳm! Uống rất ngon!”
Lâm Giác chớp mắt, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “A Sâm ca ca vậy.
Cũng uống…”
Thanh âm càng ngày càng thấp, khí tức càng ngày càng yếu, đầu lệch sang một bên, ngủ